Thế Thân Hoàn Hảo - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-04-01 22:05:06
Lượt xem: 3,739
21.
Trong những tháng ngày làm việc ở gánh hát, tôi rất hay hóa trang giúp Hà Thiểu Thanh.
Anh ấy ngồi trước gương. Trên bàn là một hộp đựng đồ trang điểm bằng gỗ có khắc hoa văn, bên trong có đủ loại cọ vẽ, bột màu, còn có nhũ bắt sáng.
Từng lớp bột màu được thoa lên gương mặt anh ấy, dần hòa làm một với lớp da, để lộ một khuôn mặt tuấn tú mới.
Ánh mắt anh ấy ẩn trong bóng tối, lông mi cũng được chau chuốt để lộ sắc đỏ như son.
Có những lúc anh ấy sẽ nhẹ nhàng ngâm nga vài giai điệu. Tôi biết khi đó tâm trạng của anh ấy tốt, thậm chí còn vẽ một đóa hoa mai cho tôi.
Anh ấy khẽ nâng cổ tay tôi lên, tay còn lại cầm bút lông vạch nên từng nét vẽ hoa mai, rồi lại nhuộm lên màu đỏ nơi đầu cánh hoa.
Sau khi vẽ xong, anh ấy sẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn tôi, tựa như một đứa bé đợi được khen.
Mãi đến khi nghe tôi khen rằng “Đẹp quá đi!” thì mới vừa lòng.
Lúc này anh ấy mới chịu vội thay hí phục, lên sân khấu biểu diễn.
Nhưng lúc này đây, người ngồi ngay ngắn trước gương lại là Lục Hồng Sâm.
Anh ta ngăn không cho tôi lên sân khấu thay Trình Linh Chi.
“Nếu em lên thì bọn người Nhật sẽ nghi ngờ.” Anh ta nói: “Ngoại hình anh và anh ta có phần tương đồng, để anh thay cho.”
“Nhưng anh đâu biết hát hí khúc...” Tôi do dự nói.
“Sương nhi, anh chỉ muốn nói một câu thôi.” Anh ta siết chặt bàn tay tôi. Dẫu cho bàn tay run rẩy vẫn chẳng ảnh hưởng sự kiên quyết nơi đáy mắt, “Anh chưa bao giờ quên rằng mình là người Trung Quốc.”
“Em tin anh chứ?” Anh ta hỏi.
Tôi tin.
22.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để hóa trang cho Lục Hồng Sâm, sau đó còn chưa kịp nói gì thì anh ta đã vội vã lên sân khấu.
Nhịp trống vang lên, kế đó là một giọng hí: “Người bảo rồi ta sẽ thọ, sẽ gặp lại nhau...”
Dưới sân khấu cuối cùng cũng yên tĩnh lặng, những người lính vốn đang đứng dậy cũng ngồi về chỗ.
“Vạn dặm non nước cũng sầu, Hồ nhi cưỡi sói uống rượu, nhuộm m.á.u cả sông Hoàng Hà.”
Lục Hồng Sâm hát từng chữ một. Anh ta bình tĩnh chẳng hề luống cuống, mặc dù giọng hát không trong trẻo bằng Hà Thiểu Thanh, nhưng cũng đủ khiến tôi khiếp sợ.
Người Nhật dưới sân khấu hiển nhiên chẳng nghe ra sự khác biệt.
Yamada vui vẻ đứng dậy vỗ tay, mấy người khác cũng bắt chước theo, thế là bất chợt tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Tôi vẫn luôn cảm thấy nếu không tính tướng mạo mà xét những thứ khác, thì Lục Hồng Sâm và Hà Thiểu Thanh quả là hai người khác biệt.
Nhưng hiện giờ khi thấy anh ta mặc hí phục đứng trên sân khấu, tôi bỗng cảm thấy bóng hình cả hai như đang chồng chất lên nhau.
Lục Hồng Sâm học theo lời hát của Trình Linh Chi, nhưng không thể học được dáng vẻ, động tác của anh ấy. Vì vậy anh ta chỉ có thể lẳng lặng đứng ở chính giữa sân khấu mà cất tiếng hát.
Tựa như cả thế giới chỉ còn lại một mình anh ta.
Trong lòng tôi bỗng dưng nảy sinh một dự cảm không lành.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Mong rằng binh lính nước ta hãy đến nơi biên giới, và rằng, dân chúng lầm than...”
Khoảnh khắc thốt nên câu hát này, vẻ mặt Lục Hồng Sâm đột nhiên thay đổi.
Anh ta đảo mắt nhìn xuống sân khấu, không hề che giấu vẻ căm hận đầy thù địch nơi đáy mắt.
Tựa như một kẻ đã định là phải chết, nay bị lôi lên đoạn đầu đài nên phát tiết hết mọi giận dữ và bất bình lên những kẻ địch xung quanh.
Đó không phải biểu diễn, mà là tình cảm chân thực.
Ánh mắt anh ta tựa lưỡi đao sắc bén cắt ngang biểu tượng hòa bình, đ.â.m sâu vào trái tim trong n.g.ự.c mỗi người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-than-hoan-hao/chuong-12.html.]
Tôi có thể nhìn ra điều ấy rất rõ, nhưng bọn người Nhật lại chẳng hay biết gì, trên mặt vẫn là nụ cười thỏa mãn như thường.
Khóe môi Lục Hồng Sâm nhếch lên hóa thành nụ cười lạnh. Anh ta chẳng hề che giấu, cất cao giọng hát như thể đã dùng hết sức bình sinh:
“Từng đao một, c.h.é.m tận g.i.ế.c tuyệt, từng đao một, c.h.é.m bằng cả trái tim mình.”
Câu hát cuối cùng cùng vang lên với tiếng nổ mạnh truyền ra từ rạp hát. Hà Thiểu Thanh lẳng lặng nằm dưới nơi đầu đường ngựa xe như nước, khóe miệng nhoẻn lên nở nụ cười tươi.
Anh biết, nhiệm vụ thành công rồi.
Một chiếc lá khô vàng rơi từ trên cây xuống, chậm rãi xoay tròn giữa không trung.
Hà Thiểu Thanh không khỏi nhớ tới rất nhiều năm trước, vào lần đầu mình gặp gỡ Hà Sương, cũng đã có một chiếc lá như vậy rơi xuống nơi đầu vai cô.
Khi đó, cô gầy guộc nhỏ bé, chỉ là một con nhóc.
Sau này chẳng biết thế nào mà lại trưởng thành.
Lại còn kết hôn với người ta.
Trước đó vài ngày, người chồng ấy của cô đột nhiên tìm tới trước cửa nhà anh, nói rằng muốn học hát hí.
Hà Thiểu Thanh không rõ vì sao một ông trùm lớn trong giới kinh doanh lại muốn học hát hí làm gì.
Thế nên anh chẳng muốn dạy.
Nhưng Lục Hồng Sâm lại bảo, là vì Sương nhi thích nghe nên anh ta muốn học để sau này tự hát cho cô nghe.
Anh ta còn bảo mình nóng tính, Sương nhi đi theo anh ta đã phải tủi thân rất nhiều.
Vậy là Hà Thiểu Thanh đồng ý dạy.
Sau đó anh mới biết Lục Hồng Sâm nóng tính thật. Có lần anh ta hiểu lầm anh và Hà Sương có chuyện mờ ám nên đã động kiếm trong cơn tức giận.
Thế nhưng anh ta cũng là người thành thật.
Ngực trái lại truyền tới cơn đau nhức, Hà Thiểu Thanh biết đó là do vết thương bị đạn b.ắ.n của mình.
Năm ấy gánh hát bị phá hỏng chỉ trong chốc lát, suýt nữa anh đã mất mạng, nhưng may mà gặp được bộ đội cứu viện của quân giải phóng cho nên mới sống sót trở lại từ cửa chết.
Không hát hí được nữa, thế là anh liền gia nhập quân đội.
Trên chiến trường, anh từng bị thương vô số lần, vậy nên đã quen với những cơn đau rồi.
Nhưng năm gần đầu, điều duy nhất khiến Hà Thiểu Thanh không yên tâm chính là Hà Sương.
Mãi đến một năm trước, khi tổ chức giao xuống một nhiệm vụ bí mật, anh phải hoạt động dưới thân phận một con hát, và rồi vô tình anh gặp lại Hà Sương.
Anh đã âm thầm điều tra người được gọi là anh Lục ấy.
Thế nhưng Lục Hồng Sâm lại cực kỳ cảnh giác, kết quả chẳng điều tra được gì. Cuối cùng nhờ có ông Tiết nằm vùng ở tiệm thuốc nên anh mới nhận được tình báo.
Theo như báo cáo của ông Tiết thì Lục Hồng Sâm có liên hệ mật thiết với bọn người Nhật, chúng buôn lậu thuốc quân dụng và vật tư y tế với cái giá cao ngất trời.
Nhưng mấy thứ này không được bán vào chợ đêm, mà lại được âm thầm giao cho bộ đội, dùng để chữa trị cho bệnh nhân bị thương và dân tị nạn.
Để phòng ngừa người Nhật nghi ngờ, tất cả đều được tiến hành trong lặng lẽ.
Ngay cả nhiệm vụ lần này cũng là nhờ có sự phối hợp hết mình của Lục Hồng Sâm.
Hà Thiểu Thanh thầm nghĩ, anh ta là một người đáng tin, thế thì yên tâm rồi.
Trong thư, anh đã dặn lão Tiết bảo hai người bọn họ đừng đến rạp hát vào ngày hành động.
Bây giờ xem ra đã an toàn rồi.
Sau này... Nhất định cũng phải hạnh phúc nhé.
Lá trên cây rung rinh nhẹ nhàng một hồi lâu, cuối cùng cũng rơi xuống.
Hà Thiểu Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, rơi vào bóng tối vĩnh hằng.
Anh biết, tương lai của đất nước này nhất định là ánh sáng rực rỡ.