Thế Nào Mới Là Sự Tàn Nhẫn Nhất Thế Gian? - Chương 9

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:29:24
Lượt xem: 119

Phiên Ngoại Lý Cẩm Mộc

Một đời người, có rất nhiều người đến rồi đi.

 

Nhưng luôn có một người, như chu sa khắc sâu vào tim, như ánh trăng treo trên bầu trời đêm.

 

Cầu mà không được.

 

"Lão Vương Gia! Lão Vương Gia!"

 

Lý Cẩm Mộc bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nhìn bàn tay đầy nếp nhăn của mình.

 

Hắn đã già lắm rồi.

 

Hắn cả đời phóng túng, không làm chuyện đàng hoàng.

 

Ngay cả khi thích nàng, ban đ-ầu cũng không kiên trì.

 

Là bị từ chối nên sinh hờn dỗi.

 

Lúc thấy nàng gả đi, hắn chỉ cười lạnh.

 

Lúc thấy nàng rơi vào thanh lâu, tim hắn đau như d.a.o cắt.

 

Khoảnh khắc hắn nhìn thấy nàng, biết được những gì nàng đã trải qua, biết rằng nàng chẳng còn sống được bao lâu, tất cả không cam lòng, tức giận của hắn đều tan thành mây khói.

 

Chỉ còn lại hối hận.

 

Chỉ còn lại đau lòng.

 

Chỉ còn lại tự trách.

 

Hắn tuy là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ đẩy nàng vào chỗ chết.

 

Hắn chỉ hận không thể chịu khổ thay nàng, càng hận không thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lâm Thân Nghĩa — tên cầm thú đó.

 

Nhìn t.h.i t.h.ể đứa con bé bỏng, nàng như tan vỡ thành một cái xác không hồn, chỉ còn lại chút tàn hồn mong manh.

 

Hắn ôm nàng, hết lần này đến lần khác gọi tên nàng, dùng danh nghĩa báo thù để níu giữ nàng tiếp tục sống.

 

Cửu tử nhất sinh, nhưng cũng chỉ kéo dài được ba năm…

 

Ban đầu, hắn không muốn dính líu đến cuộc tranh giành ngai vị, chỉ muốn làm một Vương Gia nhàn tản.

 

Nhưng hắn không đành lòng nhìn nàng mỗi đêm trằn trọc không ngủ, mái tóc đen dần rụng đi từng sợi. Vì thế, hắn bắt buộc phải ra tay, giúp nàng hủy diệt nhà họ Lâm và nhà họ Nhậm.

 

Vậy nên, hắn tìm đến Nhị Hoàng Tử.

 

Hắn sợ nàng c.h.ế.t không nhắm mắt, cũng sợ rằng sau khi báo thù xong, nàng cũng chẳng còn lý do để tiếp tục sống…

 

Quả nhiên, khi nhà họ Lâm và nhà họ Nhậm đều đã đền tội, nàng như thể mất đi toàn bộ linh hồn…

 

Nàng muốn đi theo con mình, nhưng hắn lại ích kỷ muốn giữ nàng ở lại bên cạnh.

 

Thế nên, hắn chỉ có thể bất lực trơ mắt nhìn nàng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay mình, trước khi ra đi, nàng nhỏ giọng hứa với hắn — kiếp sau sẽ gặp lại…

 

Cô nương ngốc à, kiếp này đã bỏ lỡ, làm gì còn kiếp sau nào nữa?

 

“Lão Vương Gia, Lão Vương Gia…”

 

“Ta muốn hợp táng cùng Vương Phi.”

 

Đời này không thể nắm tay sớm chiều bên nhau, vậy thì chếc cùng một huyệt đi.

 

Nhắm mắt lại, Lý Cẩm Mộc nhớ về cả đời mình.

 

Khi còn trẻ, hắn chỉ mong được trái ôm phải ấp, nay yêu người này, mai lại sủng ái người khác.

 

Nhưng khi thực sự hiểu thế nào là yêu, thì người thương đã không còn nữa.

 

Hắn không màng tất cả, quyết cưới nàng làm thê tử, dù nàng đã không còn trên đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-nao-moi-la-su-tan-nhan-nhat-the-gian/chuong-9.html.]

 

Cũng chưa từng nạp thiếp, chỉ mong một giấc mộng kiếp sau sẽ lại được ở bên nàng.

 

“Thế Tử! Thế Tử mau tỉnh lại, Vương Gia lại cầm cành mận gai tới kìa!”

 

Lý Cẩm Mộc bừng tỉnh, ngỡ ngàng chớp mắt nhìn gã sai vặt trước mặt.

 

Hắn cúi đ-ầu nhìn đôi tay mình.

 

Rồi chợt nhận ra điều gì đó—

 

Ban đ-ầu là kinh ngạc, sau đó là cười to.

 

Hắn bật dậy như cá chép quẫy mình, chân trần ôm quần áo chạy ra ngoài, trèo tường mà đi!

 

Hắn chạy thẳng đến Bá Phủ, chuẩn x-ác tìm được sân viện của Nhậm Thụy Nghi.

 

Thấy nàng đứng ở giữa sân viện, dáng vẻ thanh tao yêu kiều, nhìn hắn cười quyến rũ.

 

“Nàng… Nàng… Nàng…” Lý Cẩm Mộc lắp bắp, nói không nên lời.

 

Nhậm Thụy Nghi vươn tay về phía hắn, sau đó chẳng màng tất cả, lao thẳng vào lòng hắn.

 

“Ta biết, ngài nhất định sẽ đến.”

 

Nàng khóc, rồi lại cười, tựa như giấc mộng hóa thành hiện thực.

 

Thấy bộ dáng hắn nhếch nhác, nàng vừa đau lòng vừa buồn cười, kéo hắn vào phòng, sai người mang nước cho hắn rửa mặt chải đ-ầu, đưa quần áo mới, giày vớ cho hắn thay.

 

“Nhà nàng… chuyện này…” Lý Cẩm Mộc dè dặt hỏi.

 

“Đã sớm xử lý xong.”

 

Sống lại một lần, nàng đâu thể để bản thân rơi vào vết xe đổ?

 

Mẫu thân nàng cũng là kẻ tâm địa sắt đá, phụ thân bệnh nặng, chẳng còn sống được bao lâu.

 

Dĩ nhiên, cũng có chút công lao của nàng trong chuyện này.

 

Nàng đã cho ông ta uống một ít thuốc…

 

Còn về Lâm Thân Nghĩa—

 

Món nợ đó, hắn ta nhất định phải trả. Sớm hay muộn mà thôi.

 

“Khi nào ngài sẽ tới để cầu hôn?”

 

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Nhậm Thụy Nghi nghiêng đ-ầu hỏi, chẳng hề giữ lại chút e dè nào của một vị khuê nữ.

 

Lý Cẩm Mộc sững người một lát, rồi đáp ngay:

 

“Ngày mai ta sẽ đến ngay!”

 

“Vậy ngài đã chuẩn bị tốt sính lễ chưa?”

 

Hắn ngây ra, rồi vội vã nói: “Ta lập tức đi chuẩn bị, chọn ngày hoàng đạo rồi sẽ đến!”

 

Nhậm Thụy Nghi bật cười.

 

Nàng biết, kiếp trước Lý Cẩm Mộc chưa từng cưới ai, cô độc cả đời.

 

Kiếp này, nàng sẽ ở bên hắn.

 

Lâu lâu dài dài, con cháu đầy đàn.

 

Sơn vô lăng, thiên địa hợp, cũng không cùng quân tuyệt.

 

(Núi chẳng còn, đất trời hợp lại, ta cũng không rời xa chàng.)

 

 

Loading...