Thế Nào Mới Là Sự Tàn Nhẫn Nhất Thế Gian? - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-25 14:28:21
Lượt xem: 139
Ta ngồi trong một gian phòng trên lầu hai, dáng vẻ lười biếng dựa vào ghế, khẽ ho một tiếng.
"Xuống bảo bầu gánh, cảm xúc khi diễn chưa đủ mãnh liệt."
"Vâng."
Người hầu vâng lệnh đi xuống, Lý Cẩm Mộc đẩy cửa bước vào.
Hắn ngồi xuống bên cạnh ta, ánh mắt ôn hòa: "Nàng tới khi nào?"
"Chiều tối hôm qua."
Lý Cẩm Mộc nhìn ta một cái: "Vở diễn này thế nào?"
"Tạm ổn."
Ta thản nhiên đáp, ra hiệu cho người đưa thuốc cho hắn.
Nhưng hắn không nhận lấy, chỉ lặng im ngồi một bên.
Ta không biết hắn rời đi lúc nào. Chỉ lặng lẽ dõi theo vở diễn dưới sân khấu, nhẹ nhàng ho khan. Nhìn vết m-áu trên khăn tay, ta ném nó vào lò than.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong mắt ta, ngập tràn thù hận.
Ta quay sang nhìn người hầu, căn dặn: "Đừng nói cho Thế Tử rằng ta ho ra m-áu."
"Nhưng..."
Ta cắt ngang, giọng nói lạnh lẽo: "Không có nhưng nhị gì hết."
Ba năm qua, hắn đã giúp ta quá nhiều rồi.
Không thể để hắn bị cuốn vào mối h-uyết hải thâm thù này nữa.
Lần đ-ầu tiên ta xuất hiện trước mặt Lâm Thân Nghĩa, hắn ta hoảng loạn đến mức làm rơi chén trà nóng, cả người bật dậy, ánh mắt kinh hoàng nhìn ta.
"Ngươi..."
Hắn ta định hỏi ta là người hay quỷ sao?
Ta hờ hững liếc hắn ta một cái, xoay người rời đi.
Chỉ là một ánh mắt thoáng qua, nhưng ta đã luyện tập vô số lần.
Đủ để khiến hắn ta nghi hoặc vì sự thản nhiên của ta, lại hoang mang vì gương mặt chưa từng thay đổi này.
"Thế Tử, ngài nhận ra nàng ấy sao? Đó là Nhậm đại phu của Thần Y Cốc."
Lâm Thân Nghĩa vội đuổi theo, nhưng bị tùy tùng của ta ngăn lại.
Hắn ta gào lên: "Nhậm Thụy Nghi!"
Là sự khẳng định, nhưng cũng đầy vẻ không thể tin nổi.
Ta nhìn hắn ta, nở nụ cười dịu dàng như xưa, bình thản nói: "Lâm Thế Tử, lâu ngày không gặp."
"Ngươi chưa chếc?"
"Ngươi đ-ầu độc vợ cả, hại chếc đứa con còn chưa đầy tháng, ta cũng từng bước bị ép vào chỗ chếc. Nhưng ngươi vẫn sống sờ sờ ra đó, thì tại sao ta lại không thể chứ? Vả lại, ta hành nghề y cứu người, làm bao nhiêu việc thiện, Diêm Vương gia vẫn muốn ta ở lại nhân gian thêm mấy năm."
Lâm Thân Nghĩa hừ lạnh: "Ngươi đừng quên, đây là kinh thành. Muốn gi-ết ngươi quả thật dễ như trở bàn tay!"
Ta bật cười, nhưng ánh mắt không hề có ý cười.
"Thế Tử, ta đã từng lĩnh giáo qua sự tàn nhẫn của ngươi. Nhưng đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, ngươi thực sự muốn muốn làm gì thì làm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-nao-moi-la-su-tan-nhan-nhat-the-gian/chuong-4.html.]
Trận đối đ-ầu này, không ai thắng.
Lâm Thân Nghĩa phất tay áo bỏ đi.
Còn ta, cả người đẫm mồ hôi, chân đứng không vững, phải dựa vào ghế nghỉ ngơi thật lâu mới lấy lại được tinh thần.
Ngay sau đó, lại là một trận ho khan dữ dội.
Nhìn vết m-áu trên khăn tay, ta cau mày, rồi lại ném nó vào lò than như thường lệ.
Hận ý trong mắt vẫn không hề phai nhạt.
Rất nhanh, ta đón nhận đợt ám sát đ-ầu tiên.
Lâm Thân Nghĩa, nếu biết ta đã trải qua ba năm địa ngục thế nào, có lẽ hắn ta đã không ngu ngốc phái người đến tìm chếc.
Những thích khách ấy, còn chưa kịp chạm vào ngưỡng cửa sân viện của ta, đã trúng độc bỏ mạng.
X-ác chếc từng người bị ném vào hố đã đào sẵn, một gói thuốc bột rắc xuống, từng th-i th-ể nhanh chóng tan thành một vũng m-áu.
Ta bình tĩnh nhìn cảnh tượng ấy, mí mắt cũng không động một chút.
Sau khi ra khỏi sân viện, ta mới không nhịn được mà ho ra m-áu.
Những người hầu xung quanh, không một ai tiến lên.
Bởi vì giữa ta và bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch. Họ bảo vệ ta trong thời gian ta ở kinh thành, sau đó rời đi, không còn liên quan gì nữa.
Lâm Thân Nghĩa liên tiếp ba lần phái thích khách, nhưng ngay cả vạt áo ta cũng chưa chạm được. Hắn ta bắt đ-ầu hoảng loạn.
Bởi vì lần này, người trúng độc lại chính là con trai trưởng của hắn ta.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Cả Quốc Công Phủ lao đao, ngay cả Ngự Y trong cung cũng không có cách nào cứu chữa.
Ta nghe nói, Lâm Thân Nghĩa vì chuyện này mà suốt đêm không ngủ.
Ta cười đến điên cuồng.
Hôm đó, trời mưa như trút nước.
Hắn ta mang kiếm đến trước cửa, vẻ mặt đầy sát khí.
Ta cầm ô, ra hiệu cho hộ vệ lui xuống, chậm rãi tiến lên, dùng đ-ầu ngón tay nâng mũi kiếm, đặt trước n.g.ự.c mình.
Giọng nói âm trầm vang lên:
"Lâm Thân Nghĩa, ngươi dám gi-ết ta sao?"
Hắn không dám.
Bởi vì hắn ta đã phát hiện, không chỉ có con trai trưởng bị trúng độc, mà ngay cả cha mẹ, huynh đệ tỷ muội của hắn cũng không thoát khỏi.
Nếu ta đã muốn báo thù, sao có thể hạ thủ lưu tình chứ?
Ta đã hạ thuốc Tuyệt Tử.
Nhà họ Lâm... đoạn tử tuyệt tôn.
"Ngươi muốn thế nào?" Hắn ta nghiến răng gằn từng chữ.
"Có thù báo thù, có oán báo oán." Ta cười lạnh, ánh mắt sắc bén như dao.
“Ngươi làm nhục ta, khinh ta, gạt ta, ta có thể nhẫn, nhưng ngươi giếc chếc con ta, ném x-ác nó ở nơi hoang dã, ta làm sao có thể nhẫn được nữa? Sớm biết có ngày hôm nay, thì năm đó ở sông Gia Lăng, ta đã không cứu ngươi. Để mặc ngươi chếc thối trong cống ngầm, phơi thây nơi hoang dã, th-i th-ể bị dã thú gặm nhấm..."