Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thế Gian Nợ Ta Năm Lượng Bạc - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-22 20:13:12
Lượt xem: 1,462

Ngày đầu thất của ta, chỉ có một người thím chẳng hề ruột rà tưởng nhớ. Thím nhớ ơn vì ta đã giúp đỡ con gái thím một chút.  

 

Ta bay lên ngọn tường, nhìn vào sân nhà mình.  

 

Mẹ ta đang nấu cơm trong bếp, cha thì loay hoay dán đầy bùa chú quanh nhà.  

 

Huynh trưởng vẫn đang học sách, đệ đệ... đã ba ngày không tỉnh dậy.  

 

Còn người duy nhất trong nhà mà ta tha thứ là tiểu muội, vẫn đang giặt quần áo.

 

12.

 

Trong làng lại có thêm một người chết, lần này ta khiến hắn c.h.ế.t ngay trước cửa nhà của tên Trương Đại Đầu, dưới sự chứng kiến của vô số dân làng. 

 

Hắn trần truồng, tự tay cầm dao, tự thiến mình rồi tự sát ngay trước mắt mọi người.

 

Tiếng khóc vang lên, tiếng khóc như tiếng chuông tang kéo dài khắp cả làng.

 

"Trưởng làng, sao Vương Nhị vẫn chưa trở về?"

 

Nghe nói ở làng bên có một đạo sĩ, trưởng làng liền phái Vương Nhị qua mời hắn đến đây. 

 

Nghe đâu đạo sĩ đó có chút tài phép, thế nên có lẽ ta cần nhanh chóng hoàn thành việc báo thù của mình.

 

"Xảy ra chuyện rồi! Lại có chuyện rồi!" 

 

Dân làng bắt đầu đổ dồn về nhà ta.

 

Ta từ từ nhét những quyển sách mà ta đổi bằng thân mình vào miệng của huynh trưởng, đến khi hắn không còn chút động tĩnh nào nữa mới dừng tay. 

 

Lúc này, huynh trưởng thực sự đã thành một kẻ đầy bụng kinh luân rồi.

 

Dân làng quỳ đầy trong sân, cầu xin ta tha cho họ. 

 

Ta hiện thân, “Ta có thể tha cho các ngươi, nhưng trước giờ Ngọ hôm nay, các ngươi phải lấy m.á.u của phu phụ nhà họ Đào tưới lên gốc cây đào to nhất ở đầu làng. Nếu không… qua giờ Ngọ, ta sẽ đích thân ra tay.”

 

Họ không hề chống cự, chỉ vì muốn sống sót, dân làng đã trói phu phụ nhà họ Đào rồi kéo đến gốc cây đào đầu làng.

 

Chưa đến giờ, họ đã bày lễ tam sinh trước mặt ta, còn đốt nhiều giấy tiền vàng mã.

 

Bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên ta được ăn thịt.

 

“Mẹ, là mẹ sai rồi! Xin con tha cho ta! Là do cha con! Tên súc sinh này đã tạo nên tất cả nghiệp chướng này! Xuân Thảo còn nhỏ như vậy mà lão đã hại đời con bé!”

 

Họ bắt đầu trách móc lẫn nhau, ta không muốn nghe những lời này. 

 

Cùng lúc đó, ta cảm nhận được một luồng khí vô cùng nguy hiểm, ta nghĩ mình không thể chờ thêm được nữa!

 

Ta nhập vào thân thể của Hoa Thị, cầm lấy con d.a.o bên cạnh bước đến. Từng nhát, từng nhát một, ta đ.â.m vào thân thể của bọn họ. 

 

“Chết… c.h.ế.t đi! Tất cả đều phải chết!”

 

Không một ai dám ngăn cản ta!

 

Ngay cả phu phụ nhà họ Đào cũng chỉ còn cách cầu xin ta tha mạng. 

 

Nhìn dòng m.á.u đỏ tươi phun ra, ta cũng đỏ cả mắt.

 

“Tại sao không thích ta mà còn sinh ta ra!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-gian-no-ta-nam-luong-bac/chuong-6.html.]

 

“Đã sinh ra ta rồi, tại sao lại không nuôi dưỡng ta!”

 

“Vì ta là con gái thì đáng c.h.ế.t sao?!”

 

“Vì ta là con gái thì đó là nghiệt chủng sao?!”

 

“Được thôi, các ngươi không thích con gái đúng không? Vậy thì ta nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa toàn bộ Đào Gia thôn, từ nay trở về sau, sẽ không bao giờ sinh ra con gái nữa, cũng không bao giờ có nữ nhân nào dám gả vào đây. Còn nếu dám, chỉ có một con đường: chết!”

 

Khi ta vừa dứt lời, một tia sét từ trên trời đánh thẳng xuống, nổ tung nơi miếu thờ tổ của làng họ Đào.

 

“Lệ quỷ từ đâu tới! Còn không mau mau khoanh tay chịu trói!”

 

Một thanh kiếm gỗ đào đ.â.m thẳng vào tim ta.

 

13.

 

Ta biết mình không thể sống sót được nữa, ta cũng không có ý định chống cự.

 

Trước khi hồn phách tiêu tán, ta m.ó.c t.i.m của phu phụ họ Đào và ăn ngay tại chỗ, sau đó quay sang cười với lão đạo sĩ. 

 

Có lẽ lão không nghĩ rằng ta sẽ không phản kháng, nên thoáng ngạc nhiên.

 

Nhưng chỉ trong một chớp mắt, lão lấy ra hàng loạt phù chú, muốn đánh ta tan xương nát thịt.

 

Lại một tia sét nữa nổ xuống.

 

“Cháy rồi! Mau, cháy rồi!”

 

Tia sét vừa rồi đánh trúng cây đại thụ ở cửa miếu, ngọn lửa lớn đang bùng cháy dữ dội.

 

Lão đạo sĩ thu lại phù chú, lẽ nào… không định g.i.ế.c ta nữa?

 

“Thiên đạo cảnh báo ngươi có nỗi oan khuất to lớn. Nay ngươi đã báo được thù, lại hạ chú luân hồi, thì không cần tạo thêm sát nghiệp nữa. Theo bần đạo rời khỏi đây đi.”

 

Ta không hiểu lắm ý của lão, nhưng cũng hiểu rằng ta không cần phải c.h.ế.t nữa.

 

“Ngươi đồng ý chứ?”

 

“Ông sẽ đánh ta chứ?”

 

Lão đạo sĩ mỉm cười lắc đầu, “Không.”

 

“Vậy ta đồng ý.”

 

Ta không còn nơi nào để đi, thế nên đi đâu, đi với ai cũng không quan trọng nữa, chỉ cần… không còn bị đánh đập là được.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Đi thôi.”

 

Thi thể của phu phụ họ Đào vẫn còn treo trên cây, như những miếng thịt khô bị gió hong, còn dân làng thì đang dốc sức dập lửa. Một số người phụ nữ đã trở về nhà thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi làng họ Đào.

 

Lời nguyền của ác quỷ, không ai dám coi thường.

 

Ta theo chân lão đạo sĩ rời khỏi Đào Gia thôn. Lão nói sẽ đưa ta về đạo quán trước, để gột rửa sát khí trên người ta.

 

Ta hỏi lão tên gì, nhưng lão chỉ cười mà không đáp, bảo ta cứ gọi lão là sư phụ.

 

(Hết)

 

 

Loading...