Thể diện - 3
Cập nhật lúc: 2024-06-01 17:40:24
Lượt xem: 7,454
Sau khi thái tử đưa ta xuống núi, ta vội vàng cáo biệt rồi nhanh chân đi bán chiếc trâm vàng lấy chút tiền riêng và mua hai trăm gánh lương thực cứu trợ để xây kho và cung cấp cháo.
Chính vì sự việc này mà ở kiếp trước, cha ta bị vạch trần là một quan chức tham nhũng cướp tiền của dân.
Tuy nhiên, kẻ ăn bớt lương thực cứu đói cho dân thực sự lại chẳng hề quan tâm, nàng đứng trên cao ném xuống cho ta hai lượng bạc để nhặt xác cha.
Ta đã cho Tô Uyển đủ thể diện rồi. Từ nay về sau, cha con ta không làm bàn đạp của nàng nữa.
03
Làm xong hết mọi chuyện, ta muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, tiện thể tiêu hoá hết ký ức của hai đời.
Không ngờ câu đầu tiên mẹ nói khi nhìn thấy ta lại là: “Tiểu thư đâu rồi?”
Năm đó mẹ vì muốn có tiền để cha vào kinh đi thi nên bà vừa hạ sinh ta đã chạy đến hầu phủ làm nhũ mẫu.
Tô Uyển chính nhờ uống sữa của mẹ ta mà lớn lên, còn ta chỉ đành uống cháo kê và sữa của con ch.ó vàng trong làng.
Về sau Hầu phủ sa cơ, cha ta thi đỗ tiến sĩ, địa vị cũng không thấp hơn Hầu phủ là bao.
Thế nhưng mẹ vẫn bắt ta phải gọi Tô Uyển là ‘tiểu thư’, gặp nàng thì hành lễ.
Bà ấy nói thân phận tiểu thư tôn quý, cho dù nghèo túng nhưng vẫn là tiểu thư cao cao tại thượng. Mà hạ nhân vĩnh viễn là hạ nhân.
Đối với Tô Uyển ta cũng chỉ đơn giản là con gái của nhũ mẫu.
Nàng chỉ nói một câu “Được hạ nhân của hạ nhân hầu hạ thật mất mặt" , mẹ ta đã đuổi tiểu Thuý đi, bắt ta làm nô tỳ cho Tô Uyển.
Bà ấy nói đây là luật lệ được truyền lại nhiều đời của Hầu gia, hạ nhân cũng phải cha truyền con nối.
Ta cười lạnh cảnh cáo mẹ: "Con là tiểu thư duy nhất trong cái nhà này." Sau đó trở về phòng đóng cửa đi ngủ.
Nhưng không tới ba canh giờ, bà ấy đã tìm một cỗ kiệu đưa Tô Uyển từ sườn núi trở về, sau đó phong toả tin tức, tìm cho nàng ta một đại phụ tốt nhất để trị liễu..
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-dien/3.html.]
Mẹ ta như muốn sụp đổ, quỳ xuống trước giường Tô Uyển quỳ lạy xin lỗi, nói nếu nàng xảy ra chuyện, bà ấy lấy cái c.h.ế.t ta tội cũng không dám đối mặt với lão gia phu nhân.
, nói tiểu thư xảy ra chuyện, mình coi như là lấy cái c.h.ế.t tạ tội cũng không mặt lại đối
Kiếp trước người nằm trên giường là ta, mẹ lại chỉ lạnh lùng liếc nhìn, sau đó nói: "May mà tiểu thư nhân từ nói giúp mày. Không thì cái loại con gái vô liêm sỉ như bay tao cho cút ra ngoài đường hết.”
"Mày ngoan ngoãn ở trong phòng tĩnh dưỡng đi, ra ngoài chỉ làm Tiêu gia thêm mất mặt."
Nếu không phải cha đau lòng vì ta, từ xa gấp gáp trở về tìm đại phu, thì có khi ta đã bị nhốt trong phòng đến ch.ết rồi.
Kiếp này đến lượt Tô Uyển, mẹ ta lại lấy mạng sống ra ép buộc ông ấy trở về.
Bà vừa khóc vừa lao vào người cha ta cấu xé: " Tiểu thư mà cũng không bảo vệ được, ông xem ông sinh ra loại phế vật gì?"
Mẹ bắt cha phải trừng phạt ta, chỉ vì bà muốn cho Tô Uyển một câu trả lời thỏa đáng.
Đương nhiên ông ấy không nỡ trách phạt con gái tự tay mình nuôi nấng chỉ vì một người ngoài rồi, dù sao người lăng nhục Tô Uyển cũng không phải là ta.
Tổ Uyên nằm trên giường tức giận, dùng sức cầm chén thuốc ném xuống chân cha ta, ác ý mắng: "Thượng bất chính hạ tắc loạn, Tiêu gia các người đều là lũ người lòng lang dạ thú!”
Ta bước tới tát cho nàng một cái: "Mở to mắt chó của ngươi nhìn xem, nơi đây không phải Hầu phủ! Một kẻ sa cơ thất thế mà cũng dám ở đây diễu võ dương oai, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta!" ( đoạn này nu9 bắt đầu đổi xưng hô)
Mẹ ta đứng ở giữa nhà, nhìn thấy tô uyển bị đánh, bà hét lớn muốn cùng ta liều mạng. Nào ngỡ bị ta đá một phát xuống đất "Bà cũng cút, ta không có người mẹ nào như bà!”
Thấy ta hung hăng vậy mà cha vẫn không nói gì, mẹ ta bị dọa đến mức không dám động động bèn nằm xuống đất ăn vạ.
Bà chỉ vào cha con ta mắng: "Năm đó nếu không phải nhờ Hầu phủ cho năm lượng bạc, ông có thể thi đậu tiến sĩ sao? Mấy người không những không cảm kích tiểu thư, lại còn kêu nàng cút đi, lương tâm Tiêu gia mấy người bị chó gặm sao?”
Nếu cha con ta không có lương tâm thì đã không theo ý mẹ để Tô Uyển làm mưa làm gió trong nhà.
Ta móc năm lượng bạc ra ném cho Tô Uyển, nói với nàng: "Ân tình đã trả, hiện tại cút đi."
Mẹ ta còn muốn nói gì đấy nhưng bị cha lạnh giọng chặn lại: "Nếu bà vẫn nghĩ mình là nhũ mẫu của Hầu phủ thì ta cũng không ngại thay Tiêu phu nhân đâu!”
Từ đêm đó, mẹ ta cùng Tô Uyển đều yên phận một thời gian.