Thế Cờ Nghịch Lý - Chương 2: Nước Cờ Đầu Tiên
Cập nhật lúc: 2025-02-11 13:18:25
Lượt xem: 0
Tôi không phải người dễ bị thu hút.
Nhưng cũng không phủ nhận rằng "tôi thích trò chơi này."
---
Ngày hôm sau, tôi bước vào lớp, như mọi ngày.
Ngoại trừ một điều.
Trần Bảo Duy Khánh đang ngồi ngay bàn tôi.
Chéo chân, dựa lưng vào ghế, tay lật lật một cuốn sách của tôi như thể nó có quyền ngồi đó từ đầu. Khi thấy tôi, nó không di chuyển. Chỉ có ánh mắt nâng lên, thoáng tia hứng thú.
— "Mày đến muộn."
Tôi nhìn đồng hồ.
7h kém 5.
Không muộn một giây.
— "Mày nhầm rồi." Tôi đáp, kéo ghế ngồi xuống, như thể không nhìn thấy sự hiện diện của nó. "Chỉ là mày đến quá sớm thôi."
Khánh bật cười. Nó đóng cuốn sách lại, đẩy về phía tôi.
— "Vậy chắc tại tao mong gặp mày quá."
Tôi nghiêng đầu, hơi nheo mắt.
Câu này của nó không đơn thuần là một lời tán tỉnh vớ vẩn.
Đây là "một phép thử."
Tôi có phản ứng lại hay không? Tôi sẽ tỏ ra bối rối, khó chịu, hay giả vờ lơ đi? Nó muốn biết "tôi sẽ chơi nước cờ gì tiếp theo."
Tôi không trả lời ngay.
Chỉ là, khi nhận lại cuốn sách, tôi cố ý "lướt nhẹ ngón tay qua mu bàn tay nó."
Một động tác vô tình.
Hoặc có thể không.
Khánh khựng lại một giây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-co-nghich-ly/chuong-2-nuoc-co-dau-tien.html.]
Chỉ một giây rất nhỏ, nhưng tôi nhận ra.
Tôi không nhìn thẳng vào mắt nó, chỉ nhẹ nhàng nói:
— "Mày có thời gian ngồi đây chờ tao à?"
— "Có chứ." Nó nhún vai, ánh mắt không rời khỏi tôi. "Nhưng không ai ngồi chờ mãi nếu biết phía trước không có gì thú vị."
— "Vậy à?" Tôi nghiêng đầu, "khẽ mỉm cười."
Nụ cười của tôi khiến nó nheo mắt.
Nó đang đoán tôi đang nghĩ gì.
Tôi không cho nó thời gian suy nghĩ quá lâu. Tôi mở sách, bắt đầu đọc, như thể sự hiện diện của nó "hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến tôi."
Khánh chống cằm nhìn tôi, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
— "Mày không tò mò tại sao tao ngồi đây à?"
— "Không." Tôi trả lời đơn giản.
— "Mày không thấy lạ à?"
— "Có." Tôi lật một trang sách. "Nhưng tao không quan tâm."
Câu trả lời này làm khóe môi nó giật giật.
Tôi biết Khánh không quen bị "ngó lơ."
Tất cả mọi người đều bị cuốn vào nhịp điệu của nó. Tất cả đều phản ứng lại những gì nó nói hoặc làm.
Nhưng tôi không như thế.
Tôi không phản ứng.
Và chính điều đó khiến nó bực mình.
Khánh nhìn tôi một lúc, rồi bật cười, chống cằm tiếp tục quan sát.
Nó "vẫn chưa từ bỏ."
Tốt.
Bởi vì tôi "cũng chưa muốn dừng trò chơi này lại."