Thế Cờ Nghịch Lý - Chương 1: Trò Chơi Bắt Đầu
Cập nhật lúc: 2025-02-11 12:54:34
Lượt xem: 3
Dưới đây là đoạn đã chỉnh sửa dấu sao thành ngoặc kép theo yêu cầu:
---
Tôi không tin vào sự ngẫu nhiên.
Mọi thứ xảy ra trên đời này đều có lý do—dù là một ánh mắt thoáng qua hay một cuộc gặp gỡ tưởng chừng như tình cờ. Kẻ nào không tự đặt luật chơi, kẻ đó chỉ có thể bị cuốn theo luật của người khác.
Tôi không thích bị cuốn theo.
Có lẽ vì thế mà tôi luôn là người "kiểm soát".
Nhưng với Trần Bảo Duy Khánh… "mọi thứ không đơn giản như thế."
---
Chiều muộn, sân trường vắng vẻ.
Tôi có thể đi về, như mọi ngày. Nhưng thay vào đó, tôi lại bước về phía dãy hành lang sau trường—nơi đáng lẽ ra tôi "không có lý do gì để xuất hiện".
Tôi không phải người tin vào linh cảm. Nhưng bằng cách nào đó, tôi "đã biết trước sẽ có chuyện xảy ra ở đây".
Và đúng như dự đoán, Khánh đứng đó.
Nó dựa vào tường, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt xa xăm như thể thế giới này chẳng có gì đáng để bận tâm. Dáng vẻ lười biếng và bất cần, nhưng lại mang một thứ "hấp lực khó hiểu"—thứ mà nó luôn biết cách tận dụng.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ bị cuốn vào sự quyến rũ tự nhiên ấy.
Nhưng tôi thì không.
Tôi tiến lại gần, giật điếu thuốc khỏi tay nó mà không thèm nói một lời, rồi dập tắt bằng một lực vừa đủ để đầu lọc vụn ra trong lòng bàn tay.
Khánh thoáng khựng lại.
Rồi nó bật cười, giọng nói trầm thấp mang theo một chút châm chọc.
— "Mày thích quản tao từ khi nào vậy, Minh Châu?"
Tôi xoay nhẹ điếu thuốc đã dập tắt giữa những ngón tay.
— "Tao không thích mùi thuốc lá."
— "Vậy mày có thể tránh đi mà?" Nó nhướn mày, giọng điệu hờ hững. "Đâu cần phải làm tới mức này?"
Tôi lật tay, để mảnh đầu lọc rơi xuống đất, rồi đạp lên nó.
— "Sao tao phải tránh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/the-co-nghich-ly/chuong-1-tro-choi-bat-dau.html.]
Ánh mắt Khánh thoáng tối lại. Rồi nó cười khẩy.
— "Mày đang chơi trò gì vậy?"
— "Tao có trò gì đâu." Tôi nghiêng đầu, nhẹ nhàng trả lời. "Mày nhạy cảm quá rồi đấy."
Tôi thấy cơ hàm nó hơi siết lại.
Khánh không thích cảm giác bị nắm thóp, nhưng cũng không quen với việc không thể đọc được ai đó. Nó là kiểu người "ghét không kiểm soát được tình huống".
Tôi biết điều đó.
Và tôi tận dụng điều đó.
Không ngoài dự đoán, nó nheo mắt, rồi rút từ túi áo ra một điếu thuốc khác.
— "Mày nghĩ mày có thể kiểm soát được tao?" Nó chậm rãi hỏi, ánh mắt khóa chặt vào tôi trong khi bật lửa.
Tôi không đáp.
Chỉ là, khi ngọn lửa vừa lóe lên, tay tôi đã "chụp lấy cổ tay nó, đè mạnh xuống".
Ngọn lửa vụt tắt.
Khánh nhìn tôi, không vội rút tay về.
Tôi thấy nó đang cố gắng đọc tôi, tìm một sơ hở trong biểu cảm của tôi.
Tôi không cho nó cơ hội đó.
— "Mày cứ thử xem." Tôi nhún vai, giọng điệu hờ hững. "Nhưng tao nói trước—trò này không dễ đâu, Khánh."
Tôi thả tay, xoay người bước đi, không vội vàng nhưng cũng không chần chừ.
Tôi không quay đầu lại.
Nhưng tôi biết nó đang nhìn theo.
Khánh không phải kiểu người chịu đứng yên để bị bỏ lại.
Nó sẽ phản kích.