THẦY TRÒ BÉN DUYÊN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-26 20:54:40
Lượt xem: 14
Thời tiết chuyển lạnh, mọi người đều mặc quần áo dày hơn. Dương Nhược Thanh mặc áo lông cừu rất là ấm áp. nhìn qua có chút mỏng, mới vừa vào học đường, Lâu Ngữ Tuyết đi tới hỏi
" Nàng không lạnh sao?" Dương Nhược Thanh lắc đầu, nhìn Lâu Ngữ Tuyết một chút, mặc đồ khá dày.
Một giờ học kết thúc, Dương Nhược Thanh ngồi trên ghế nghỉ ngơi Lâu Ngữ Tuyết đứng bên cạnh lầm bầm gì đó, đơn giản nói trong lớp mọi người như thế nào.
" Phu tử, ngươi không lạnh sao? " Ngô Lâm đi đến
Chuyện này sáng sớm có không ít người như hỏi nàng như vậy, nàng cảm thấy thực sự không lạnh, chẳng lẽ mình ăn mặc rất ít sao, vì chứng minh mình thật sự không lạnh, Dương Nhược Thanh vương tay ra
"Không lạnh a, ngươi sờ xem."
Ngô Lâm vừa mới vươn tay, thì đã bị Lâu Ngữ Tuyết bắt lấy tay Dương Nhược Thanh. Lâu Ngữ Tuyết tay đúng là rất lạnh, Dương Nhược Thanh không rút tay lại, tùy ý Lâu Ngữ Tuyết cầm lấy . Truyện Hot
" Nàng thật gầy, tay lại bị lạnh, cẩn thận bị nứt da "
" Tay của ta đến mùa đông đều bị lạnh như thế " Lâu Ngữ Tuyết luyến tiếc không muốn buông tay, không phải bởi vì ấm áp mà vì đó là tay Dương Nhược Thanh, không thèm để ý Ngô Lâm bên cạnh.
Dương Nhược Thanh thật ra có chút lo lắng, dù sao bên cạnh có không ít học sinh vây quanh, như thế quá mức thân mật, không tốt liền rút tay lại, cũng may Lâu Ngữ Tuyết không có mất hứng.
Chờ những học sinh đều đi ra ngoài, Dương Nhược Thanh nhìn Lâu Ngữ Tuyết nghĩ đến tay nàng lạnh như vậy liền đem tay đặt lên mặt của nàng, kết quả Lâu Ngữ Tuyết không có dự đoán né tránh, tùy ý để im, rất nhanh Dương Nhược Thanh phát hiện mặt Lâu Ngữ Tuyết cũng rất lạnh.
Giống như muốn có qua có lại, lúc Dương Nhược Thanh thu tay lại Lâu Ngữ Tuyết liền đặt tay lên mặt của Dương Nhược Thanh. cái lạnh này đi thẳng tới xương tủy, Dương Nhược Thanh vội vã kéo tay Lâu Ngữ Tuyết xuống, đặt trong lòng bàn tay xoa xoa.
Dương Nhược Thanh thả tay ra, Lâu Ngữ Tuyết vẫn nắm, hai người đứng đối diện, hai tay nắm chặt. Lâu Ngữ Tuyết nhịn không được hé miệng cười, cũng không biết nói gì, Dương Nhược Thanh không dám nhìn thẳng ánh mắt Lâu Ngữ Tuyết. Có chút chột dạ hỏi
" Ngươi cười cái gì? "
Lâu Ngữ Tuyết dĩ nhiên không nói nguyên nhân gì, vẫn cười.
Bắt đầu từ lúc này, Lâu Ngữ Tuyết khi rãnh rỗi đều nắm tay Dương Nhược Thanh không buông tay, thỉnh thoảng còn lắc vài cái, rất là ngọt ngào, thẳng đến hết giờ học cũng không thả ra. Dương Nhược Thanh nhìn Lâu Ngữ Tuyết như vậy, thu dọn không được, không đành lòng vẫn rút tay ra.
Dương Nhược Thanh đang thu dọn đồ đạc, Lâu Ngữ Tuyết cùng bạn bè đi ra trường học, ra trước cửa trường học liền phất tay tạm biệt, ở dưới bóng cây chờ Dương Nhược Thanh. Vừa thấy Dương Nhược Thanh đi ra Lâu Ngữ Tuyết nhanh chóng đi đến
" Ta chờ nàng thật lâu " Dương Nhược Thanh không nói gì, chỉ nắm tay Lâu Ngữ Tuyết chậm rãi đi về phía trước.
" Rõ ràng nàng theo đuổi ta, sao biến thành ta chủ động đây? " Lâu Ngữ Tuyết ngoan ngoãn theo sát, có chút bất mãn
" Là do nàng thiếu kiên nhẫn nha, nàng im lặng, ta mới chủ động nga! "
" Ta im lặng, nàng liền chạy theo người khác " Lâu Ngữ Tuyết mới không tin Dương Nhược Thanh
Cố Diệp Phi
" Làm sao có thể, ta còn có thể chạy theo ai a, trong lòng ta đều là nàng, người khác ta đều chạy không nỗi, chỉ đối với nàng ta chạy theo thôi " Dương Nhược Thanh biết Lâu Ngữ Tuyết muốn nàng nói những lời này xác định tâm ý của mình, mới làm nàng yên tâm.
" Hừ, nàng nói thật dễ nghe, nếu ngày nào đó có người khác chiếm vị trí của ta, nàng cũng nói những lời này cho người khác nghe " Lâu Ngữ Tuyết vốn là một người phóng khoáng, chẳng biết tại sao, rất thích cùng Dương Nhược Thanh so đo từng tý.
" Ta như thế nào giống người dễ thay lòng? " Dương Nhược Thanh không nghĩ mình là si tình, qua nhiều năm đều không động tâm, không dễ dàng thay lòng đổi dạ, Lâu Ngữ Tuyết không phải tràn đầy tự tin sao, làm sao người này lại không tự tin như thế.
" Khó nói, nếu có một quan lớn muốn ép nàng cưới con gái hắn, chẳng lẽ nàng cũng đáp ứng " Dương Nhược Thanh còn không nghĩ tới, Lâu Ngữ Tuyết lại so bì chuyện này.
" Ta đã đáp ứng cùng nàng kết hôn, không phải vì cha mẹ nàng, nếu không phải ta thích nàng, lấy d.a.o kề cổ ta cũng không muốn "
Dương Nhược Thanh vẫn là rất rõ ràng chuyện của mình, nàng đã suy nghĩ kỹ không phải là người dễ xúc động, cùng Lâu Ngữ Tuyết quen nhau sợ là nàng đã làm chuyện càn rỡ nhất.
" Nói miệng không có bằng chứng " Đối với Dương Nhược Thanh bày tỏ, Lâu Ngữ Tuyết vẫn không chút cảm động
" Vậy nàng muốn làm như thế nào? " Dương Nhược Thanh không biết Lâu Ngữ Tuyết muốn thế nào.
" Nàng biết ăn nói như vậy, nàng phải viết cho ta một trăm bài thơ, như vậy xứng đáng với tài học vấn của nàng " Lâu Ngữ Tuyết không chút nghĩ ngợi nói ra, như là đã có âm mưu từ trước. Dương Nhược Thanh nhìn thấy nàng nói trôi chảy điều kiện này có chút ngây người
" Nàng muốn ta viết thơ tình, liền nói thẳng ra, không cần phải nói lòng vòng "
" Ai nói lòng vòng, vốn là chuyện nàng nên làm, người khác theo đuổi nữ tử đều viết tặng thơ tình, nàng thế nhưng được ban thưởng là phu tử, chẳng lẽ không vì ta viết sao? Ưu điểm tốt như vậy có thể lãng phí? "
Lâu Ngữ Tuyết nói xong đạo lý rõ ràng, nàng nhưng thật kỳ quái, nhận được người khác thơ tình, đừng nói thích thú nhìn đã cảm thấy phiền, hôm nay lại muốn Dương Nhược Thanh viết cho mình, có người nào đang nói bóng gió giờ phải nói rõ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-tro-ben-duyen/chuong-8.html.]
" Tuyết nhi nói phải, Ta nhất định đem hết khả năng, đem tình ý của ta gởi gắm vào thơ, không cần lưu danh, chỉ cần đến già nàng lấy ra làm niềm vui ". Nói nàng biết ăn nói, Dương Nhược Thanh thật sự nhanh mồm nhanh miệng, trong miệng như toàn đường mật, Lâu Ngữ Tuyết ngoài miệng nói không hài lòng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Dương Nhược Thanh tiễn Lâu Ngữ Tuyết tới trước cửa liền muốn rời đi, ai ngờ bị Lâu Cẩm Thiêm vừa vặn thấy được, liên tục mời nàng vào nhà.
" Nhược Thanh mau đi vào, lão phu đang có chuyện vui muốn báo cho hai ngươi biết "
Dương Nhược Thanh không từ chối, đi theo vào, vừa ngồi xuống, Lâu Cẩm Thiêm không kịp rót trà, không thể chờ đợi nói ra tin vui, còn đâu bộ dáng nhà giàu.
" Hôm nay Nữ Đế đã cho ta câu trả lời thuyết phục, ta cùng Nữ Đế đề cập đến chuyện cưới gả, Nữ Đế mặc dù chưa từng hạ lệnh có thể cho nữ tử cùng nử tử thành hôn,nhưng chắc chắn sẽ không phạt tội. Các ngươi cứ yên tâm "
Hiện giờ Dương Nhược Thanh mới kịp quản ứng, nghe Lâu Cẩm Thiêm nói xong, vội vàng đứng dậy cúi người nói
" Làm phiền bá phụ vì chúng ta hao tâm "
" Không cần nói lời khách sáo, Lâu Cẩm Thiêm ta chỉ có một nữ nhi, tất nhiên bằng mọi giá yêu thương, ta như vậy bất quá ta nghĩ ngươi cũng giống vậy, dùng yêu thương không làm tổn thương nàng " Lâu Cẩm Thiêm đối với Dương Nhược Thanh rất thoả mãn, gọi người làm bưng trà lên, phân phó vài món ăn, quay đầu hướng Dương Nhược Thanh nói
" Ngươi nếm thử vài món nước ngoài, Tuyết nhi rất thích ăn "
" Ta chắc chắn sẽ làm tốt, chỉ sợ ta cố gắng thế nào, cũng không thể so với bá phụ một phần " Dương Nhược Thanh nhịn không được cảm thán
" Này, không thể nói như thế, chuyện tình cảm không thể so sánh, chỉ sợ ngươi làm chút chuyện nhỏ so với ta làm một trăm điều "
Dương Nhược Thanh còn chưa kịp trả lời, Lâu Ngữ Tuyết thẹn thùng giơ tay lên nhẹ nhàng đánh Lâu Cẩm Thiêm
" Cha ~ " Chọc cho Lâu Cẩm Thiêm thoải mái cười to, Dương Nhược Thanh tất nhiên là không thể nói cái gì.
Đồ ăn được mang lên Lâu Ngữ Tuyết vội vàng gắp cho Dương Nhược Thanh nếm thử các loại. Một bên giới thiệu, một bên gắp thức ăn đút cho Dương Nhược Thanh, còn không lo lắng cha mẹ ngồi bên cạnh, Dương Nhược Thanh mắc cở cái cổ cũng đỏ lên.
"Nhược thanh, còn có một việc ta muốn cùng ngươi thương lượng một phen " Lâu Cẩm Thiêm không đành lòng đánh vỡ vợ chồng son ngọt ngào.
" Dạ bá phụ có gì căn dặn " Dương Nhược Thanh thái độ khiêm tốn, không giống người tuổi trẻ nóng nảy, vợ chồng Lâu Cẩm Thiêm vui mừng, trong lòng tán thưởng ánh mắt nhìn người của nữ nhi.
" Ngươi cũng biết trong Lâu gia ta chỉ có một con, nhất định cần một người thừa kế, vốn là nghĩ truyền cho chồng Tuyết nhi, hôm nay các ngươi như vậy, việc này cần phải bàn bạc lại " Lâu Cẩm Thiêm suy nghĩ vì nữ nhi nhà mình sau này.
" Cha, nàng sinh ra đã muốn làm phu tử, thật vất vả mới được như nguyện vọng, như thế nào dễ buông tha. Hơn nữa, làm thương nhân nàng không thích hợp, không bằng để ta làm, cha giao cho ta kiên trì chỉ dạy cho ta là được. "
Còn không chờ Dương Nhược Thanh mở miệng Lâu Ngữ Tuyết đem mọi chuyện gánh chịu, nàng biết Dương Nhược Thanh tâm tư đều ở trong sách, sẽ không vì tiền tài bỏ xuống..., nàng cũng thích Dương Nhược Thanh như thế, nếu vì tiền tài bôn ba mệt mỏi, như vậy không phải Dương Nhược Thanh.
Nàng dĩ nhiên muốn ở bên cạnh Dương Nhược Thanh, nhưng việc này cần có một người chịu trách nhiệm, cũng may chính mình không ghét việc này, còn muốn làm, như vậy hoàn toàn không ủy khuất.
Lâu Cẩm Thiêm thấy Lâu Ngữ Tuyết như vậy, tuy nói có chút yêu thương, nhưng cũng là thoả mãn, cũng yên tâm.
Dương Nhược Thanh nhìn Lâu Ngữ Tuyết, có chút miễn cưỡng tiếp nhận trọng trách, nàng cũng biết, sản nghiệp Lâu gia giao cho Lâu Ngữ Tuyết là thích hợp, tuy có khổ cực, nàng có thể giúp đỡ chút ít.
Nàng dĩ nhiên biết dụng ý của Lâu Ngữ Tuyết, trong lòng cảm động, cũng khó trách Lâu Ngữ Tuyết luôn luôn không tự tin, nàng đối với mình tốt như vậy, chính mình bình thản nên hoài nghi. Cũng may ở củng một thời gian, mình có thể chậm rãi để cho nàng cảm thụ được cảm thụ được tâm ý của mình, cùng nàng giống nhau.
Dương Nhược Thanh trước khi về, Lâu Ngữ Tuyết phân phó phòng bếp làm một phần thức ăn cho nàng mang theo
" Nàng mang về để bá phụ bá mẫu cùng nhau ăn. Nếu thích nói với ta, ta cho người mang tới nữa "
" Ừm, ta biết rồi, ta cũng cũng không phải tiểu hài tử " Dương Nhược Thanh cảm thấy hai người vai vế bị đổi, Lâu Ngữ Tuyết giống như so với nàng lớn hơn vài tuổi.
" Làm sao không phải tiểu hài tử, mấy ngày trước đọc sách xem mê mẩn đến cả quên ăn "
Ngày ấy buổi sáng, Dương Nhược Thanh đến thư viện có chút sớm, nên xem sách một chút, kết quả có một học sinh hỏi nàng vài câu thơ, nói hăng say, liền quên mất giờ giấc, bỏ lỡ bữa ăn.
Hết lần này tới lần khác Dương Nhược Thanh cũng không ăn, ngày đó cảm giác không còn chút sức lực nào, giống như tùy thời muốn té xỉu, dĩ nhiên đều thu vào trong mắt của Lâu Ngữ Tuyết.
Cũng cũng không biết nàng ở đâu có được trái cây, giờ học vừa kết thúc, cầm tới đưa cho Dương Nhược Thanh ăn, Dương Nhược Thanh cũng không khách khí, nói cảm ơn rồi ăn.
Trái cây này vẫn còn nóng, đây là tại sao? Dương Nhược Thanh thoáng nghĩ, thì Lâu Ngữ Tuyết sớm đem trái cây để ở lòng bàn tay muốn đưa cho nàng ăn.
Dương Nhược Thanh nhớ tới chuyện này, mặt lại hồng vài phần, như vậy xem ra, thật đúng là Lâu Ngữ Tuyết chiếu cố chính mình thật nhiều.