Thay Đổi Vận Mệnh: Nữ Phụ Cũng Muốn Sống! - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-02-26 00:56:52
Lượt xem: 1,446

Tôi cười với cô ấy: "Tôi cũng tò mò, sao cậu lại đột ngột đính hôn với Thịnh Dư Chiêu thế? Nghe nói bố cậu vẫn luôn chèn ép công ty anh ta mà?"

 

Vương Vân Xuyên lộ vẻ kinh ngạc: "Sao tôi không biết chuyện này? Cậu nghe ai nói vậy?"

 

Tôi nhún vai, đổ hết trách nhiệm lên đầu Thịnh Dư Chiêu.

 

Khóe miệng cô ấy giật giật: "Thảo nào lúc nãy cô ta cứ một mực bảo tôi buông tha cho công ty của Thịnh Dư Chiêu. Hóa ra trong mắt họ, công ty của bố tôi là cái gai trong mắt.

 

"Thị trường trong nước có hạn, các công ty cạnh tranh nhau là chuyện thường thôi."

 

"Tôi nhớ hình như cậu cũng có một công ty công nghệ thì phải?"

 

Ngành Internet đang nổi như cồn mấy năm nay, ai ai cũng muốn xâu xé miếng bánh này, tôi cũng không ngoại lệ.

 

Tôi gật đầu: "Chỉ là một công ty game nhỏ thôi, mấy năm nay cũng chỉ phát hành được vài game nhỏ, không tính là đối thủ cạnh tranh của anh ta."

 

Vương Vân Xuyên nhún vai: "Chắc hẳn trong mắt anh ta, mọi đối thủ đều là chướng ngại vật. Chẳng trách hôm đính hôn anh ta bảo tôi, đã kết hôn rồi thì mong bố tôi giao mảng Internet cho anh ta quản lý."

 

Khóe miệng tôi giật giật, đúng là rể quý hàng đầu.

 

Xe cứu thương còn chưa tới, Lục Uyển Uyển đã sinh đứa bé ra rồi.

 

Ngay khoảnh khắc đứa bé cất tiếng khóc chào đời, vẻ mặt Thịnh Dư Yến thoáng bần thần.

 

Đứa bé này không hề đơn giản, nghe nói nó có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.

 

Tôi thấy sắc mặt Thịnh Dư Yến thay đổi, liền hỏi anh có chuyện gì.

 

Anh hạ giọng: "Không biết có phải ảo giác không, nhưng vừa rồi tôi hình như nghe thấy tiếng trẻ con đang nói."

 

Thì ra đây là năng lực đọc suy nghĩ, là chúng tôi nghe được tiếng lòng của đứa bé, chứ không phải nó nghe được suy nghĩ của chúng tôi.

 

Hết hồn, suýt chút nữa thì bị nó đọc được những thứ dơ bẩn trong lòng, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh tâm lý mất.

 

Thịnh Dư Yến ghé sát tai tôi nói: "Đứa bé bảo, nó sinh ra là do con đàn bà xấu xa kia hại. Sau này nhất định phải giúp mẹ đánh đuổi ả, để ba mẹ yêu thương nhau trọn đời."

 

Tôi nhìn quanh, những người mang dòng m.á.u Thịnh gia đều có ánh mắt kỳ lạ.

 

Đặc biệt là Thịnh Dư Chiêu, anh ta đột nhiên đứng phắt dậy, giơ tay tát thẳng vào mặt Vương Vân Xuyên.

 

Anh ta giận dữ: "Cô là chính thất, cô ấy đã nhường mọi thứ cho cô rồi, cô còn chưa thỏa mãn, nhất định phải cướp hết tất cả sao?"

 

Tôi trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng này.

 

Đang yên đang lành tự nhiên nổi điên là sao?

 

Vương Vân Xuyên cũng chẳng phải dạng vừa.

 

Hai năm du học ở nước ngoài giúp cô ấy nhanh nhẹn hơn nhiều, sau khi ăn một cái tát liền phản ứng lại, quật ngã Thịnh Dư Chiêu xuống đất bằng một chiêu vật vai.

 

Sau đó, cô ấy nhìn xuống anh ta từ trên cao: "Anh làm cho rõ ràng, chính anh chạy đến nói muốn tôi gả cho anh, cũng chính anh nói muốn nắm quyền quản lý một phần tài sản của Vương gia tôi. Sao lại thành ra cô ta nhường đồ cho tôi? Rõ ràng là tôi đang bố thí cho hai người mới đúng."

 

Vương Vân Xuyên cười lạnh: "Nếu anh cảm thấy để Lục tiểu thư chịu ấm ức, vậy vừa hay, tôi sẽ về tuyên bố hủy hôn giữa Vương gia và Thịnh gia. Anh không phải cảm thấy tôi đang chèn ép công ty của anh sao? Rất nhanh thôi, tôi sẽ cho anh biết thế nào là chèn ép thực sự."

 

Nói xong, Vương Vân Xuyên lại đạp mạnh vào người Thịnh Dư Chiêu một cái, rồi uyển chuyển rời khỏi Thịnh gia trên đôi giày cao gót.

 

Không ai ngăn cản cô ấy, cô ấy rời đi như một nữ vương.

 

12

 

Chưa đầy một tuần sau lễ đính hôn, Thịnh Dư Chiêu đã ném ra một tin tức gây chấn động: anh ta muốn kết hôn với Lục Uyển Uyển.

 

Toàn bộ giới thượng lưu đều đã biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, và phần lớn những người tham gia bữa tiệc này đều đã chuẩn bị sẵn sàng để hóng hớt, ngay cả tôi cũng không thấy bất ngờ.

 

Bình luận trực tuyến lại được cập nhật liên tục.

 

[Tuyệt vời! Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng hai bé yêu của chúng ta cũng có thể ở bên nhau rồi. Đến lúc đó, cả thành phố sẽ gửi lời chúc phúc!]

 

[Có manh bảo đọc được suy nghĩ của người khác ở đây, manh bảo sẽ quét sạch mọi trở ngại. Những kẻ cản đường hai người họ sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!]

 

Cả thành phố gửi lời chúc phúc ư?

 

Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều hận không thể móc hạt dưa trong túi ra để xem kịch.

 

Một cảnh tượng lớn như vậy mà Thịnh lão gia cũng không xuất hiện, chắc hẳn ông ấy cũng thấy xấu hổ vì những việc mà hai người kia đã gây ra.

 

Huống chi ông cụ Thịnh hai ngày trước đã tuyên bố, sau này công ty Thịnh Dư Chiêu gây ra chuyện gì, ông sẽ không chịu trách nhiệm, mà trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Thịnh Dư Chiêu.

 

So với tiệc đính hôn tuần trước, hôn lễ này đơn giản hơn nhiều.

 

Bố mẹ Thịnh Dư Chiêu bận rộn ngược xuôi, thấy tôi thì đặc biệt nhiệt tình.

 

"Tiểu Thẩm, cháu đến rồi à, lâu lắm không gặp, hồi nhỏ cháu hay đến nhà bác chơi lắm. Sau này cũng phải thường xuyên đến nhé, cháu với Dư Chiêu nhà bác là thanh mai trúc mã, chuyện làm ăn nhớ nâng đỡ nó."

 

Tôi cười đáp, đương nhiên phải giữ phép lịch sự: "Bác trai, bác gái, chuyện làm ăn đâu phải một hai câu là nói rõ được, huống chi mấy hôm nay dư luận bên ngoài ồn ào thế này, cháu muốn giúp cũng khó."

 

Hai vợ chồng họ chỉ biết cười khổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-doi-van-menh-nu-phu-cung-muon-song/chuong-5.html.]

Hôn sự với nhà họ Vương đổ bể, bố Vương Vân Xuyên đương nhiên không để yên cho Thịnh Dư Chiêu, mấy ngày nay chèn ép anh ta thê thảm.

 

Chắc không bao lâu nữa sẽ phải thanh lý tài sản thôi.

 

Người kết hôn với Thịnh Dư Chiêu không phải là tôi, tôi dựa vào cái gì mà tốt bụng giúp anh ta vượt qua cửa ải khó khăn này?

 

Hôn lễ kết thúc, Thịnh Dư Chiêu đột nhiên nhắn tin, đòi gặp tôi.

 

Vốn dĩ tôi không muốn đi, ai ngờ anh ta lại chặn xe của Thịnh Dư Yến.

 

Thịnh Dư Yến hiểu ý, bảo tài xế xuống xe, để tôi và Thịnh Dư Chiêu nói chuyện riêng.

 

Thịnh Dư Chiêu: "Tôi biết mắt cô không chứa nổi một hạt cát, nhưng cô nghĩ xem, Thịnh Dư Yến ở bên cô, chỉ đơn thuần là vì yêu cô thôi sao?"

 

Tôi nhướng mày: "Xin nói rõ hơn."

 

Anh ta cười lạnh: "Cô không biết gì cả. Con cháu Thịnh gia lăn lộn bên ngoài, thành tích của họ ảnh hưởng trực tiếp đến phần gia sản được chia sau này. Thịnh Dư Yến ở bên cô, chỉ là để có thêm chút vốn liếng khi chia gia sản thôi. Hai ngày nay, hắn chẳng phải cũng đã bảo cô đầu tư vào công ty hắn rồi sao?"

 

Nói xong, anh ta nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn thấy vẻ mặt đau khổ của tôi.

 

Tiếc thật anh ta phải thất vọng rồi.

 

Tôi biết rõ quy tắc ngầm này của Thịnh gia từ lâu. Ngay từ đầu tôi đã biết, nếu tôi chọn Thịnh Dư Chiêu, sáp nhập công ty của tôi và anh ta, sau này chia gia sản, chắc chắn chúng tôi sẽ nhận được phần lớn nhất.

 

Hôn nhân thương mại, ở bên ai mà chẳng vì lợi ích.

 

Dù tôi chọn ai, tôi cũng sẽ có được phần hơn người.

 

Vậy thì cớ gì tôi lại từ chối Thịnh Dư Yến, người chịu chi ba mươi triệu tệ mua đá sapphire cho tôi, để chọn Thịnh Dư Chiêu, người tặng tôi một "món quà" là đứa con riêng ngoài giá thú?

 

Tôi hỏi: "Hết rồi?"

 

Vẻ mặt anh ta thoáng chút dữ tợn: "Hắn và tôi luôn cạnh tranh nhau, hắn ta căn bản không hề thích cô!"

 

Dưa Hấu

Tôi chế giễu anh ta: "Vậy anh muốn kết hôn với tôi, không phải vì muốn mở rộng tài sản, mà là yêu tôi?"

 

Thịnh Dư Chiêu im lặng. Anh ta vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, cài hoa chú rể.

 

Tôi ra hiệu cho anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tỉnh lại đi, tình yêu của tôi không liên quan gì đến anh cả."

 

Anh ta cứng đờ quay đầu lại.

 

Ngoài cửa sổ xe, Lục Uyển Uyển ôm đứa bé, vẻ mặt tiều tụy.

 

Thịnh Dư Yến ôm chặt lấy tôi, không ngừng hít hà mùi hương trên người tôi.

 

Tôi bật cười đẩy anh ra: "Sao thế, tự dưng ôm chặt vậy?"

 

Anh vùi đầu vào vai tôi, giọng đầy tủi thân: "Lúc nãy anh ta bảo anh không yêu em, sao em chẳng phản ứng gì cả? Em không quan tâm anh có yêu em hay không à?"

 

Tôi đưa tay xoa mái tóc mềm mại của anh, bật cười xoa nhẹ vài cái, rồi khẽ cọ má mình vào má anh, không nói gì.

 

Mấy tháng sau, Thịnh lão gia qua đời. Tại tang lễ, luật sư tuyên bố việc phân chia di sản.

 

Người được chia nhiều nhất, đương nhiên là tôi và chồng tôi, Thịnh Dư Yến.

 

Chúng tôi đứng ở hàng đầu, trước mắt lại xuất hiện dòng chữ trôi.

 

[Lão già cuối cùng cũng chết! Hôn ước cũng không cần thiết nữa rồi, con gái và cục cưng cố lên! Nam chính sắp đá con trà xanh rồi cưới hai người đó!]

 

[Phản diện được chia ít di sản quá ha hả hả, ngay cả em trai ruột của hắn cũng được nhiều hơn! Sướng c.h.ế.t đi được, tiếp theo hóng hắn bị xe tông c.h.ế.t với con trà xanh nhảy lầu!]

 

[Con trà xanh khóc toáng lên làm gì, cô khóc ông già thì một xu di sản cũng không có phần đâu.]

 

Sau khi tang lễ kết thúc, Thịnh Dư Yến đưa cho tôi một tờ giấy: "Lau nước mắt đi."

 

Tôi nhìn anh, xuyên qua vai anh, lại thấy Thịnh Dư Chiêu và Lục Uyển Uyển đang bế đứa bé.

 

Thịnh Dư Chiêu: "Không phải anh nói, người được chia nhiều di sản nhất là tôi sao? Sao lại thành Thịnh Dư Yến?"

 

Lục Uyển Uyển: "Em không biết... Manh Bảo nói vậy mà, anh không tin em, anh cũng không tin Manh Bảo sao?"

 

Hai người họ lại cãi nhau, những lời còn lại tôi bỏ ngoài tai. Tôi nhìn Thịnh Dư Yến, đột nhiên bật cười.

 

Anh kinh ngạc: "Em cười gì? Để lát nữa bị truyền thông thấy được, không biết lại viết thành cái gì nữa."

 

Tôi im lặng.

 

May mắn là tôi đã chọn anh.

 

Tôi thay đổi vận mệnh bi thảm của mình, cũng thay đổi cả anh.

 

Còn việc anh có thật lòng yêu tôi hay không, tôi không quan tâm.

 

Chỉ cần lợi ích của chúng ta còn, tình yêu của chúng ta cũng sẽ vĩnh hằng.

 

(Hết)

 

Loading...