Thay đổi số phận - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:04:16
Lượt xem: 233

13.

Không lâu sau Cố Thanh Kỳ cho quân rút về nước Chu. 

Tuyên bố ngừng chiến và đã đàm phán xong với Tấn vương.

Thật tốt!

Chỉ cần ngừng chiến dân chúng sẽ bớt khổ sở.

Ngày trở Tấn vương lập tức vào cung. Hắn sắp xếp người đưa ta lên chùa nơi Thanh Nhi đang đóng giả thành ta.

Chuyện ngày hôm đó ở quân doanh cũng đã được giấu kín, người chứng kiến đều là thân tín của hắn.

Tấn vương lập được công lớn, triều đình và dân chúng đều vui mừng, nhưng hoàng đế lại lo sợ vì đã từ chối tiếp viện cho hắn trong lúc giao chiến.

Trước mặt bá quan văn võ ban thưởng cho Tấn vương rất nhiều châu báu lụa là, nhưng Tống Thiệu Huy lại yêu cầu hoàng đế.

“Thần đệ có một thỉnh cầu, Lâm Giai Nguyệt trắc phi rất được lòng thần đệ, hiền lương thục đức, nay thần đệ muốn nhờ hoàng huynh ban chỉ tấn phong cho nàng ấy làm Tấn vương phi của thần đệ.”

Hoàng đế lập tức đồng ý, còn đặc biệt tổ chức lại hôn lễ cho ta.

Đêm tân hôn, ta đàn một khúc nhạc mới cho Tống Thiệu Huy nghe.

“Khá tốt, nàng lại đây.” Khúc nhạc kết thúc hắn kêu ta đến ngồi bên cạnh.

Tống Thiệu Huy đưa tay vuốt tóc ta, lạnh nhạt hỏi: “Nàng đã ở cùng hắn rồi sao?”

Ta khẽ giật mình vội lắc đầu: “Không có, sau chàng lại hỏi vậy?”

“Ngày đó Cố Thanh Kỳ nói nàng là người của hắn!”

Ôi trời! Làm gì có chuyện đó.

Hôn một cái có tính không?

Ta cười vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ có thể tự mình kiểm tra mà…”

Hôm sau, Trình Ngư và một tiểu thiếp của hắn đến thỉnh an ta.

“Thần thiếp trắc phi Trình thị bái kiến vương phi nương nương!”

“Thần thiếp di nương Tô thị bái kiến vương phi nương nương!”

Ta cười với họ, bảo Xuân Hương ban thưởng.

Sau khi dâng trà xong ta theo Tống Thiệu Huy vào cung.

Thỉnh an hoàng thượng và hoàng hậu xong ta ra ngự hoa viên dạo một lát, lúc này tình cờ gặp đích tỷ.

Lâm Giai Tuệ nhìn ta có chút miễn cưỡng hành lễ: “Tham kiến hoàng thẩm!”

Ta nói với nàng ta vài câu rồi rời đi.

Vài ngày sau Tống Thiệu Huy nói bóng gió với hoàng đế về thân phận của nương ta.

Hắn nói nhạc mẫu của hắn thân phận có chút không ổn.

Hoàng đế liền ban chỉ phong nương ta làm huyện chủ, nâng lên làm quý thiếp. Đích mẫu tức đến ngã bệnh.

Có phong hào huyện chủ bà ta sẽ không dám tự tiện ức h.i.ế.p nương nữa.

Tống Thiệu Huy gần đây rất bận rộn, ta biết hắn đang chờ thời cơ.

Ngày tháng yên bình trôi qua, chớp mắt đã nửa năm.

Trong nửa năm này Trình Ngư đã rời đi trở về quê nhà.

Tiểu thiếp của hắn Tô thị cũng bị đuổi đi.

Hắn nói hai người họ đều do hoàng đế ban cho, không thể từ chối.

Hắn cũng chưa từng chạm vào họ, điều này có Trình Ngư làm chứng.

Tam hoàng tử Tống Diêm gần đây luôn mất phải sai lầm, hoàng đế ngày càng thất vọng về hắn và có ý muốn bồi dưỡng tứ hoàng tử.

Tống Diêm không thể ngồi yên được nữa.

“Điện hạ ngày mai thiếp sẽ trở về thăm phụ thân và nương.” Ta vừa xoa xoa hai bên thái dương của Tống Thiệu Huy vừa nhẹ nhàng nói.

Hắn cười nhẹ nắm lấy bàn tay ta, kéo ta ngồi lên đùi hắn: “Ta sẽ để Hàn Lâm theo nàng.”

Ta nhắm mắt lại tựa đầu vào vai hắn.

Bất kể tương lai ra sau ta vẫn muốn ở bên hắn. 

Hôm đó ta gặp phụ thân trong thư phòng.

“Phụ thân người hãy suy nghĩ thật kỹ, Tống Diêm đã hạ đ.ộ.c hoàng đế, vương gia có chứng rõ ràng, mưu hại vua cha tội này không nhẹ đâu. Hôm nay con về đây đơn giản chỉ vì phụ thân, dù sao người cũng là người sinh ra Nguyệt Nhi.”

“Người biết vì sao thái tử nước Chu đồng ý ngừng chiến không? Vì sao con có thể làm chính phi của Tấn vương? Phụ thân hãy lựa chọn giữa đích tỷ và con. Nhưng thật ra không có người vương gia vẫn có thể… còn Tống Diêm dù có phụ thân ủng hộ cũng không thể làm được gì…”

“Tống Diêm thê thiếp không ít vị trí chính thê của đích tỷ có thể giữ vững được bao lâu đây? Còn vương gia chỉ có một mình nữ nhi mà thôi!”

Phụ thân lắc nhẹ đầu tay vuốt vuốt râu, nghiêm giọng: “Con nghĩ Tấn vương có thể độc sủng con suốt đời không? Nếu hắn thành công nhất định phải lập lục cung. Hắn sẽ nạp các nữ nhi của những triều thần để củng cố ngai vàng…con vẫn phải dựa vào thừa tướng phủ… ”

“Phụ thân! Người sai rồi!” Ta cười nhẹ. “Phía sau con chính là Cố Thanh Kỳ không phải thừa tướng phủ đâu. Là nữ nhi không muốn làm hoàng hậu nước Chu… còn nữa Tống Thiệu Huy yêu con!”

“Con nói cái gì?” Ông ấy không thể tin nổi nhìn ta.

Ta bình tĩnh nói rõ ràng từng chữ: “Người nghĩ Cố Thanh Kỳ chỉ đơn giản là mang ơn Nguyệt Nhi thôi sao? Nếu như không phải nữ nhi không muốn mang tội danh bán nước…”

Ta không nói hết mà quay đầu rời đi. Phụ thân ngồi phịch xuống ghế, ta nghe thấy có tiếng đổ vỡ ở bên trong.

Ba ngày sau ông sai người đưa cho ta một bức thư, muốn ta tìm cách giúp đích tỷ hoà ly.

Ta nhìn Tống Thiệu Huy mỉm cười đốt sạch tờ giấy.

14.

Chưa đầy một tháng sức khoẻ hoàng đế ngày càng yếu, ông ta đã nghi ngờ Tống Diêm và cấm túc hắn trong phủ đệ.

Ông ta lại không tin tưởng Tống Thiệu Huy vì vị hoàng đệ này nắm trong tay bảy phần thiên hạ của ông.

Hai người con trai trước đều là kẻ vô dụng.

Suy đi tính lại chỉ còn tứ hoàng tử Tống Hằng có thể trông cậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-doi-so-phan/chuong-7.html.]

Hôm đó lúc thượng triều ông đã hạ lệnh tấn phong Tứ hoàng tử làm Sở Ninh vương.

“Xuân Hương muội thấy hoàng đế thế nào?” Ta đứng bên khung cửa sổ nhẹ giọng hỏi.

“Bệ hạ có chút hồ đồ rồi!” Nàng ấy cười đáp.

Đúng vậy…hoàng đế hồ đồ rồi!

Ông ta phong vương cho Tống Hằng và giữ hắn bên cạnh chính là muốn hắn thừa kế ngai vàng của ông.

Nhưng ông ta có lẽ sẽ rất bất ngờ khi biết Tống Hằng là người của Tống Thiệu Huy.

Sau khi tứ hoàng tử được phong vương Tống Diêm cuối cùng cũng quyết định hành động sớm hơn.

Hắn là đích tử lại lớn hơn Tống Hằng mà đến giờ vẫn chưa được phong vương.

Trong suốt thời gian qua nếu không phải hắn liên tục mất lỗi có lẽ hắn đã là thái tử.

Tống Thiệu Huy cầm lấy bức thư Hàn Lâm đưa, đọc xong lập tức đem đốt đi.

Nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, ta đã hiểu chuyện gì.

Ta bước xuống giường cầm lấy áo choàng của hắn, khoác lên người hắn.

“Điện hạ người nhất định phải bình an trở lại đón thiếp!” 

Nhận thấy sự sợ hãi của ta, hắn cúi đầu xuống hôn ta.

“Đừng lo lắng… Cố Thanh Kỳ đã âm thầm đóng quân ở sát biên giới nước Tần… Nếu có gì bất trắc xảy ra hắn sẽ đến đón nàng.” Sau đó tựa đầu vào trán ta dịu dàng nói.

Ta lắc đầu rơi nước mắt: “Điện hạ ngài đừng nói bậy… chúng ta đã tính toán rất kỹ sẽ không có chuyện gì đâu…”

Tống Thiệu Huy không trả lời chỉ ôm chặt ta vào lòng.

“Xuân Hương dẫn nàng ấy vào trong.” 

Xuân Hương bước tới đỡ ta, nhưng ta vẫn nắm lấy tay áo của hắn không buông. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay ta ra dứt khoát quay đi.

“Điện hạ thiếp và con sẽ đợi chàng trở về!”

Bước chân của Tống Thiệu Huy ngừng lại nghiêng đầu nhìn ta một cái rồi đi nhảy lên ngựa rời đi.

Ta ở trong phật đường của vương phủ trong hai ngày liền, đến tối ngày thứ ba Cố Thanh Kỳ đến.

Rõ là mọi thứ đã được chuẩn bị…

Nhìn thấy hắn ta liền bật khóc, không chịu nỗi mà ngất đi trong vòng tay của Xuân Hương.

“Tống Thiệu Huy!” Ta giật mình ngồi dậy kêu tên hắn, ta vừa mơ một giấc mơ rất đáng sợ, ta thấy hắn bị hoàng đế g.i.ế.t c.h.ế.t rồi.

“Nguyệt Nhi cuối cùng con cũng tỉnh lại.” Lúc này nương bước tới nắm tay ta.

Ta nhìn bà khóc nức nở: “Nương ơi, điện hạ đâu rồi… chàng ấy ở đâu… nương mau dẫn con đi tìm chàng ấy…”

Xuân Hương lúc này từ bên ngoài đi vào nhìn thấy ta đã tỉnh, nàng liền quỳ xuống lớn tiếng nói: “Nô tỳ Xuân Hương bái kiến hoàng hậu nương nương!”

“Muội nói gì vậy?” Ta kinh ngạc nhìn nàng ấy.

Nương lau nước mắt cho ta, vuốt vài sợi tóc dính trên mặt ta xuống: “ Điện hạ của con mới đăng cơ có rất nhiều việc cần phải sắp xếp…”

Lúc này ta mới nhìn xung quanh, đây là phụng nghi điện của hoàng hậu.

Ta ôm chặt nương khóc không thành tiếng: “Nương ơi cuối cùng con đã làm được rồi. Từ giờ trở đi sẽ không ai ức h.i.ế.p mẫu tử chúng ta nữa, con là mẫu nghi thiên hạ… con đã có thể bảo vệ nương…nương ơi…”

“Nguyệt Nhi của nương thật giỏi…” Nương rơi nước mắt hạnh phúc.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ba năm sau ta và Tống Thiệu Huy đứng trên tường thành của hoàng cung ngắm nhìn ánh trăng sáng cùng với những vì sao sáng lấp lánh.

“Phu quân chàng nhìn xem ngôi sao ở đó có đẹp không?” Ta cười tươi như ánh mặt trời chỉ chỉ hắn.

Tống Thiệu Huy mỉm cười dịu dàng, cưng chiều véo má ta. “Nàng đó cẩn thận chút… ngã xuống dưới bây giờ.”

Ta vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói: “Chàng sẽ để thiếp ngã xuống sao?”

“Thật ngốc!” Hắn nói xong liền ôm chặt lấy ta hôn xuống.

Ba năm qua đi tình cảm giữa chúng ta ngày càng lớn hơn, năm đầu tiên đăng cơ ta hạ sinh cho hắn một tiểu công chúa đáng yêu, chỉ có điều hắn luôn nói nữ nhi ngốc quá sau này sẽ bị phu quân ức h.i.ế.p liền hứa gả nàng cho con trai của Cố Thanh Kỳ.

Hắn nói rằng tiểu công chúa là con của ta Cố Thanh Kỳ sẽ dốc cả mạng để bảo nàng.

Nhớ lại ngày đó Cố Thanh Kỳ chỉ muốn tới gặp mặt ta một lần nhưng không ngờ ta lại hiểu lầm Tống Thiệu Huy đã c.h.ế.t và hắn đến đây để đoán ta về nước Chu.

Khi tiễn Cố Thanh Kỳ về nước hắn đã nói mong ta cả đời bình an. Hắn cũng đã tìm được một nữ nhân tốt ở bên cạnh, sẽ sống ở bên cạnh nàng ấy cả đời.

Nhưng sâu trong tim Cố Thanh Kỳ vẫn mang hình bóng của một ai đó mãi mãi không thể phai nhoà đi.

Nương ta giờ đây đã là bình thê của thừa tướng, bà được Tống Thiệu Huy phong thành nhất phẩm mệnh phụ và còn tấn phong lên Quận chúa. Giờ bà ấy có lúc sẽ vào cung ở cùng tiểu công chúa, có lúc sẽ du ngoạn khắp nơi rồi lâu lâu sẽ về thừa tướng phủ. Cuộc sống của bà đã có muôn màu sắc mới lúc nào trên môi cũng treo nụ cười hạnh phúc.

Đích mẫu giờ đây cũng đã biết an phận làm một chủ mẫu, bà không còn làm khó dễ các di nương trong phủ nữa. Đối với nương ta hết lòng kính trọng.

Đích tỷ sau khi hoà ly trở về cũng đã tái giá. Nàng lúc trước gả cho Tống Diêm cao quý cũng không có được hạnh phúc, giờ đây ở bên một thư sinh nhỏ bé lại cảm nhận được niềm vui vẻ mỗi ngày.

Tống Diêm cướp ngôi thất bại đã bị Tống Hằng g.i.ế.t c.h.ế.t.

Tống Hằng vẫn ở trong triều trợ giúp cho Tống Thiệu Huy, hắn cũng có tài rất được trọng dụng.

Cuộc đời ta có được hai nam nhân yêu thương như sinh mệnh.

Thật ra tình yêu cũng rất đơn giản.

Không ở bên nhau vẫn được gọi là yêu, vì người đó từ bỏ tất cả và thật lòng chúc phúc cho họ cũng là một loại yêu.

Cố Thanh Kỳ cảm ơn huynh, ta chưa bao giờ hối hận vì đã gặp huynh, chúng ta chỉ là có duyên không phận.

Tống Thiệu Huy tuy không nói yêu ta nhưng những gì hắn làm điều chứng minh trái tim của hắn chỉ có một mình ta.

Chúng ta sẽ bên nhau thật tốt.

“Nguyệt Nhi nàng béo lên rồi ta sắp bế không nổi nữa…”

“Thiếp đang mang con của chàng trong người…mà chàng lại chê thiếp sao?”

“Ngốc quá!”

(Hoàn)

 

Loading...