Thay đổi số phận - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:03:01
Lượt xem: 145

11.

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nhìn Xuân Hương hỏi: “Vương gia đâu rồi?”

“Nô tỳ nghe bọn họ nói vương gia cùng với hai phó tướng đi tuần xung quanh và xem có quân đ.ị.c.h tập kích không rồi.” Nàng đáp lời ta.

“Muội ra đó xem thử có phải hắn không? Nếu như đúng là hắn muội tìm cách dẫn hắn vào đây gặp ta, cẩn thận đó.” Ta lo lắng cân dặn Xuân Hương.

Ta không nghĩ là hắn ta sẽ đến nhanh như vậy.

Khoảng canh giờ sau Xuân Hương dẫn một nam tử cao ráo bước vào.

Ta quay mặt lại nhìn hắn ta.

Cố Thanh Kỳ không thay đổi gì nhiều, khuôn mặt vẫn tuấn tú như vậy.

Luận về nhan sắc hắn đẹp hơn Tống Thiệu Huy, lần đầu tiên gặp mặt ta chính là bị nhan sắc của hắn mê hoặc.

Ta bảo Xuân Hương ra ngoài canh cửa.

Chúng ta im lặng đứng nhìn nhau, qua một lúc hắn khàn giọng hỏi ta.

“Nàng là trắc phi của Tấn vương?”

Ta gật đầu.

“Hắn đối với nàng thế nào? Có tốt không? Sao hắn lại để nàng làm thiếp, nếu như sau này chính thất vào cửa nàng lại phải khổ sở.”

“Ta là thứ nữ làm sao xứng làm vương phi của Tấn vương?” Ta nhẹ nhàng đáp.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Cố Thanh Kỳ hừ lạnh mơ hồ có chút tức giận: “Chỉ cần người đó là nàng, dù là con của tội thần ta vẫn để nàng làm chính thê!”

Ta cười không trả lời.

“Ôn Kỳ!” Ta gọi tên hắn, ta vẫn không quen gọi hắn là Cố Thanh Kỳ.

“Huynh nợ ta rất nhiều thứ. Huynh nợ ta một mạng, nợ ta một lời hứa.”

Hắn đã từng hứa sẽ cho ta một hôn lễ hạnh phúc nhất một cuộc đời an nhàn không ưu phiền.

Một đời một kiếp một đôi….

Hắn đỏ mắt nhìn ta, ôm lấy n.g.ự.c yếu ớt nói: “Nguyệt Nhi nàng biết không…ta rất đau. Chưa bao giờ mà trái tim ta đau đớn như vậy. Ta rất nhớ nàng nhưng lại không thể đến gặp nàng.”

Ta quay mặt đi, không trả lời. Hắn bước lại kéo ta quay lại đối mặt với hắn, hai tay nắm chặt vai ta.

“Khi ta thấy miếng ngọc bội này đã lập tức đến đây gặp nàng. Ta biết nàng muốn gặp ta để làm gì. Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu thôi.”

“Nếu như ta không phải là Cố Thanh Kỳ thái tử của nước Chu nàng sẽ bên ta chứ?”

“Ta….”

“Thì ra đương kim thái tử nước Chu mạo hiểm xông vào đây chỉ để tâm sự với trắc phi của bổn vương thôi sao?”

Ta run rẩy nhìn về cửa liều, thấy Tống Thiệu Huy cùng các ám vệ đứng đầy ở ngoài, bên cạnh là Xuân Hương bị bịt chặt miệng.

Cố Thanh Kỳ kéo ta ra phía sau, rút k.i.ế.m đứng chắn trước mặt ta.

“Huynh mau buông ta ra…” Mặc lời ta nói Cố Thanh Kỳ vẫn nắm chặt lấy tay ta, ta cố vùng vẫy nhưng vẫn không thoát ra được.

Tống Thiệu Huy cười khẩy, ánh mắt như băng rút k.i.ế.m xông tới, hắn ra đoàn rất hiểm. 

Cố Thanh Kỳ sợ ta bị đ.á.n.h trúng nên chỉ lo đỡ đòn.

“Aaa…” Tống Thiệu Huy bay lên một cước đá thẳng vào lòng n.g.ự.c Cố Thanh Kỳ, kéo ta vào lòng hắn.

“Người của bản vương ngươi cũng dám mơ tưởng? Đồ của ta nếu như không cần cũng không đến lượt ngươi.” 

“Ha…Tống Thiệu Huy ngươi đắc ý cái gì? Dù sao ta mới là người đến bên nàng ấy đầu tiên… ngươi chỉ là kẻ đến sau.” Cố Thanh Kỳ cười khinh miệt.

Ta cảm nhận được lòng n.g.ự.c phập phồn dữ dội của Tống Thiệu Huy.

“Điện hạ ngài nghe thiếp giải thích được không? Đừng tức giận như vậy ngài đang bị thương…”Ta nhẹ nhàng nói.

“Nàng câm miệng! Bổn vương còn chưa nói tới nàng. Nàng tưởng ta là kẻ ngốc sao?”

Cố Thanh Kỳ tức giận xong tới, lớn tiếng nói: "Ngươi dựa vào đâu mà mắng nàng ấy, lúc nàng ấy ở bên ta một câu lớn tiếng ta còn không nở nói ra...ngươi dựa vào đâu?"

Tống Thiệu Huy đẩy ta về phía ám vệ.

Hai người bọn họ lao vào đánh nhau dữ dội.

"Đừng đánh nữa mà, điện hạ...." Bọn họ chỉ lo đánh nhau không ai quan tâm tới ta.

Một lúc lâu sau Tống Thiệu Huy bị đánh ngã xuống, chịu hết hai k.i.ế.m.

Cố Thanh Kỳ bị đ.â.m một cái ngay bụng.

Mắt thấy Cố Thanh Kỳ cầm kiếm bay về phía Tống Thiệu Huy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-doi-so-phan/chuong-6.html.]

"Ôn Kỳ dừng tay!" Ta vừa hét vừa vùng vẫy khỏi tay ám vệ chạy tới ôm Tống Thiệu Huy. Cố Thanh Kỳ giật mình thu kiếm nhưng vẫn không kịp, ta vẫn bị thương.

Tống Thiệu Huy lấy tay bịt vết thương của ta lại, nhẹ giọng trách mắng: "Nàng điên rồi sao?"

"Nguyệt nhi ta không cố ý..." Cố Thanh Kỳ văng kiếm chạy lại.

"Ôn Kỳ! Chàng ấy là phu quân của ta, nếu chàng ấy c.h.ế.t ta sẽ không tha thứ cho huynh. Hôm nay gặp mặt ta chỉ muốn huynh trả nợ cho ta. Ơn cứu mạng năm xưa đủ để huynh rút quân về nước Chu không? Hay huynh cần mạng của ta?"

12.

Sau khi nói xong ta đau đến ngất đi. Khi tỉnh lại đã là trưa hôm sau.

Ta hỏi Xuân Hương hai người họ đâu. 

Nàng ấy bảo sau khi ta ngất đi Tống Thiệu Huy đã cho người giam lỏng Cố Thanh Kỳ.

Ngày đầu tiên ta đến đây Tống Thiệu Huy đã nghi ngờ, luôn cho người âm thầm theo dõi ta. Hôm đó ám vệ báo lại với hắn, ta đi vào liều của tên phó tướng nước Chu một lúc rồi trở ra. Tối đến ta lại yêu cầu hắn thả tên kia ra, khiến hắn càng thêm đề phòng ta. Hôm nay hắn cố ý đi ra ngoài quân doanh là để xem ta muốn làm gì, chỉ là hắn có c.h.ế.t cũng không ngờ ta và Cố Thanh Kỳ từng quen nhau.

“Xuân Hương muội đỡ ta đến gặp Cố Thanh Kỳ được không?” Vết thương trên lưng rất đau, ta trước giờ chưa từng bị thương như vậy.

“Tiểu thư người cẩn thận chút…” Xuân Hương thấy ta nhăn mặt đau đớn, nàng sợ ta bị ngã hoặc đụng trúng thứ gì.

Phía ngoài nơi giam giữ Cố Thanh Kỳ có khoảng hai mươi người canh gác.

Họ nói Tống Thiệu Huy cũng đang ở bên trong, ta lo sợ họ lại đánh nhau.

“Vương gia! Vương gia!”

Hắn nghe ta gọi liền bước ra, cau mày nhìn Xuân Hương: “Ngươi dẫn nàng ấy đến đây làm gì?”

Ta nắm lấy hắn nói là do ta đòi đi, Xuân Hương là nha hoàn thiếp thân của ta, nàng ấy sao dám cãi lời.

Hắn híp mắt khó chịu dẫn ta vào trong.

Cố Thanh Kỳ đang ngồi trên bàn, ta thấy trên đó có hai ly trà, chắc bọn họ đang nói chuyện.

Cũng may là không đ.á.n.h nhau.

“Nàng đỡ đau chưa? Sau này ta sẽ không đ.á.n.h nhau với Tấn vương nữa, như vậy nàng sẽ không bị thương.” Cố Thanh Kỳ nhìn thấy ta liền đứng vậy.

“Hai người đang nói chuyện sau?” Ta lắc đầu cười với Cố Thanh Kỳ.

Tống Thiệu Huy đỡ ta ngồi xuống bên cạnh hắn: “ Thái tử đã kể cho bổn vương nghe hết chuyện của nàng và hắn. Hắn nói sẽ vì nàng mà rút quân xem như trả những gì mà hắn nợ nàng.”

Ta nhìn Cố Thanh Kỳ hắn mỉm cười dịu dàng: “Ta và hắn đã giao ước xong rồi, người cùng chung chí hướng dễ nói chuyện. Hắn đã hứa sẽ để cho nàng vị trí chính thê, nên ta sẽ nhượng bộ vì hạnh phúc của nàng. Một ngày nào đó nàng sống không tốt cứ đến nước Chu tìm ta, chỗ của ta luôn có một vị trí dành cho nàng.” Hắn nói trong vui vẻ nhưng ta vẫn thấy được sự buồn bã trong ánh mắt hắn.

“Ôn Kỳ cảm ơn huynh! Chúng ta không thể quay lại quá khứ chỉ có thể nhìn về tương lai. Sau này huynh sẽ giống ta tìm được một người yêu thương ở bên cạnh.” Ta nói với Cố Thanh Kỳ.

Quá khứ đã qua chỉ mong tương lai chúng ta đều tốt đẹp, thật ra ta vẫn còn chút tình cảm dành cho Cố Thanh Kỳ nhưng bây giờ ta đã có Tống Thiệu Huy rồi, hắn đối xử với ta không tệ chỉ là có chút lạnh lùng, ta cũng đã thích hắn từ lâu.

Ta chỉ mong Cố Thanh Kỳ cũng sẽ giống ta tìm được người tốt ở bên cạnh.

“Tấn vương điện hạ những gì ngươi hứa với ta nhất định phải làm được.” Cố Thanh Kỳ nói với Tống Thiệu Huy.

“Thái tử yên tâm bổn vương sẽ không thất hứa.”

“Được vậy ta trở về đây, ngươi sắp xếp xong chưa?”

Tống Thiệu Huy gật đầu, trầm giọng đáp: “Yên tâm! Thái tử đi thông thả bổn vương không tiễn!”

“Huynh bị thương vậy đi về được không? Sao không nghỉ thêm?” Ta hỏi.

Cố Thanh Kỳ lấy miếng ngọc bội đưa lại cho ta, ta nghiêng đầu nhìn Tống Thiệu Huy gật đầu mới dám cầm lấy.

“Nguyệt Nhi tạm biệt! Chỉ là vết thương nhỏ thôi nàng không cần lo đâu…chúng ta từ nay không nợ nần gì nữa nhé!”

“Ta sẽ làm chỗ dựa lớn nhất cho nàng.”

Cố Thanh Kỳ nói xong liền dứt khoát quay đầu rời đi, ta biết hắn rất đau lòng chỉ là không muốn thể hiện ra ngoài.

“Rất tiếc nuối à?” Tống Thiệu Huy liếc ta nói.

“Có cần bổn vương cho người đưa nàng đuổi theo không?”

Cái tên này đúng là khó ưa mà!

Ta cười lắc đầu: “Không cần! Không cần!” Sau đó lại tựa đầu vào vai hắn. “Vương gia ngày và Ôn Kỳ bàn chuyện gì vậy?”

“Nàng ngốc mà hỏi chi nhiều vậy!”

Không hiểu sao ta lại thích hắn.

Mãi sau này ta mới biết được giao ước của hắn và Cố Thanh Kỳ.

Cố Thanh Kỳ vì ta sẽ rút quân và trợ giúp cho Tống Thiệu Huy cướp ngôi nhưng với điều kiện ngôi hoàng hậu sẽ thuộc về ta, con trai của ta sẽ là người kế vị, và không được lập lục cung.

Hắn đã tính trước hết tương lai cho ta.

Nếu ngày đó hắn không phải thái tử nước Chu có lẽ chúng ta đã thật sự bên nhau.

Loading...