Thay đổi số phận - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:58:24
Lượt xem: 183

7.

Sau một lúc lâu, ta mở mắt ra quay người lại nhìn vào Tống Thiệu Huy, trời cao thật ưu ái cho hắn, ban cho hắn ta một dung mạo tuấn tú như vậy, trên mặt hắn chỉ có một khuyết điểm duy nhất là rất lạnh lùng.

“Điện hạ, mai sau ngài thành công có thể để thiếp ở nơi cao nhất trong hoàng cung ngắm nhìn ánh trăng sáng kia không?”

Nhìn vào ánh mắt buồn bã của ta, Tống Thiệu Huy gật đầu nhẹ nhàng, ta vui mừng chui vào lòng hắn.

Chỉ cần một cái gật đầu này thôi đã đủ rồi.

Sau đêm hôm đó ta lại không gặp được Tống Thiệu Huy, nghe nói ngoài tiền tuyến mấy ngày nay bị quân địch liên tục đột kích và khiêu khích quân ta, e rằng sắp có chiến tranh diễn ra.

Quả nhiên ta đoán không sai, Tống Thiệu Huy được hoàng đế phong làm chủ soái thống lĩnh đại quân nghênh chiến với quân địch.

Trước khi đi hắn trở về sắp xếp mọi thứ trong vương phủ, nghe người hầu nói hắn ghé qua viện của Trình Ngư khoảng một canh giờ rồi đi đến thư phòng cùng vài thuộc hạ thân tín.

Ta lo lắng bất an đi đứng không yên, lần này quân địch dám công khai khiêu khích chắc chắn đã có sự chuẩn bị kỹ càng.

Lần này nếu hắn đi liệu có thể trở lại không?

Sau khi đắng do suy nghĩ ta quyết định chạy đi tìm hắn. Tống Thiệu Huy không cho phép bất cứ ai bước đến gần thư phòng của hắn, ta và Trình Ngư nếu như muốn tìm hắn chỉ có thể thông báo trước với thuộc hạ của hắn.

Ta thật sự rất sợ hắn nên chưa bao giờ dám đến nơi đó.

Nhưng bây giờ không biết ta lấy can đảm ở đâu ra mà dám chạy đến đó.

Từ phía xa thư phòng của hắn có rất nhiều ám vệ canh giữ, bọn họ thấy ta đến cũng khá bất ngờ.

“Thuộc hạ tham kiến Lâm trắc phi nương nương! Không biết nương nương đến đây có việc gì không?” Bọn họ ngay lập tức chặn ta lại.

Ta nghiêm túc nói: “Bổn cung muốn gặp vương gia có chút việc, các ngươi giúp ta thông báo một tiếng.”

Bọn họ nhìn nhau lắc đầu có chút áy náy nói: “ Nương nương người hãy về trước đi, lát nữa vương gia ra chúng thuộc hạ sẽ nói với ngài ấy.”

“Bây giờ không thể vào thông báo được sao?”

“Nương nương người cũng biết mà, vương gia đang bàn bạc với các phó tướng trong phòng, chúng thuộc hạ làm sao dám làm phiền.”

Bọn họ cũng có vài người từng được Tống Thiệu Huy để lại giúp đỡ ta. Nhìn vẻ mặt khó xử của họ ta đành bất lực đứng ngoài chờ.

Vì ta sợ khi trở về viện sẽ không gặp được hắn nữa.

Đứng khoảng hơn nửa canh giờ, ta lạnh đến mức run cầm cập đôi chân cũng mỏi nhừ.

Bọn họ nãy giờ đã nhiều lần khuyên ta nên trở về nhưng ta đều từ chối, kiên quyết đứng ở đây.

Khi nãy chạy đi vội vã nên không kịp mang theo áo choàng, ta cũng không có dẫn tỳ nữ theo.

Các ám vệ nhìn nhau qua lại, bọn họ cũng không dám cởi áo của mình cho ta, dù gì thì ta cũng là trắc phi của Tấn vương, nam nữ thụ thụ bất thân.

Lại qua một lúc lâu, ta co người ngồi vào một góc nhỏ.

“Sau nàng lại ở đây?” Hắn bước ra nhìn thấy ta đang cuộn người lại vì lạnh, nhíu mày khó chịu hỏi.

Hắn bước lại đỡ ta đứng dậy, thấy toàn thân ta lạnh ngắt liền ôm ta vào lòng, khuôn mặt lạnh lẽo như băng liếc nhìn các ám vệ.

“Sau các ngươi để nàng ấy đứng ở đây, không biết vào gọi bổn vương sao?” 

“Vương gia tha tội! Vì điện hạ đã căn dặn không được đến gần làm phiền nên chúng thuộc hạ không dám bước vào thông báo.” Bọn họ sợ hãi lập tức quỳ xuống xin tha.

“Tất cả tự phạt hai mươi roi. Hàn Lâm ngươi vào trong lấy cho bổn vương thêm một cái áo choàng.” Hắn mặc kệ lời giải thích của họ, lạnh lùng nói.

Lúc này ta ở trong lòng Tống Thiệu Huy khẽ kéo vạch tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Vương gia đừng phạt họ được không? Là do thiếp sợ người đi mất nên mới cố chấp đứng ở đây… ngài đừng trách họ mà!”

Cuối cùng hắn cũng chịu bỏ qua, bế ta trở về viện.

Sau khi về phòng cơ thể của ta đã ấm hơn nhiều không còn cảm thấy lạnh nữa.

“Điện hạ khi nào chàng sẽ đi vậy?” Ta lo lắng hỏi hắn.

Tống Thiệu Huy đưa cho ta tách trà nóng, trầm giọng đáp lại: “Đi ngay bây giờ, khi bổn vương đi nàng nên an phận ở yên trong vương phủ. Ám vệ của bổn vương để lại sẽ bảo vệ tốt cho nàng.”

Ta lấy tách trà để sang một bên, ta biết hắn đang rất gấp để lên đường nên ta không thể làm mất quá nhiều thời gian của hắn được.

“Điện hạ ngài nhất định phải cẩn thận! Phải bình an trở về, ngài đã hứa sẽ dẫn thiếp đứng ở nơi cao nhất để ngắm trăng… ngài phải trở về…”

Không để ta nói xong, hắn ta cắt ngang lời ta: “Nàng lo gì chứ? Bổn vương đâu phải lần đầu ra chiến trường. Bổn vương không phải kẻ vô dụng như nàng, chỉ biết sử dụng vài trò mèo. Thù m.á.u chưa trả bổn vương sẽ không c.h.ế.t dễ dàng!”

Ta mím môi có chút tức giận nhưng cũng dám cãi với hắn.

Sau khi nói thêm vài câu hắn lập tức rời đi ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-doi-so-phan/chuong-4.html.]

Nhìn bóng lưng cao ráo của hắn bước đi lòng ta chợt nhói đau. Vội vàng chạy tới ôm chặt eo hắn, nức nở nói.

“Điện hạ…”

“Đừng làm loạn hãy trở về đi… chờ bổn vương trở về giúp nàng thay đổi số phận.”

8.

Đã hơn một tháng trôi, nghe nói trước khi Tống Thiệu Huy ra tới quân đ.ị.c.h đã tấn công, chúng ta liên tục mất bốn thành trì.

Sau khi hắn đến ngoài sa trường chưa kịp nghỉ ngơi đã phải dẫn binh ứng chiến ngay.

Quân địch lần này chuẩn bị mọi thứ chu toàn và kỹ lưỡng, bọn họ quyết tâm sang bằng nước Tần.

Ta lo đến mức ăn không ngủ không yên, nếu như Tống Thiệu Huy thất bại, tất cả chúng ta đều phải c.h.ế.t.

“Nương nương người đừng ngồi đây ủ rũ nữa, hay là nô tỳ sai nhà bếp làm chút điểm tâm cho người nhé?” Xuân Hương là tỳ nữ thiếp thân của ta, nàng lo lắng hỏi ta.

Trước khi gả đến Tấn vương phủ ta có hai nha hoàn thiếp thân là Xuân Hương và Thanh Nhi. Trước vài ngày xuất giá phụ thân thêm cho ta hai nhà hoàn hồi môn là Tử Lan và Tiêu Lan.

Tử Lan và Tiêu Lan cũng là những cô nương xinh xắn, họ đều rất giỏi cách lấy lòng người khác, phụ thân đem họ cho ta chắc đã có ý định để họ làm tiểu thiếp của Tống Thiệu Huy. 

Nhưng đáng tiếc tên vương gia đó ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn lấy họ.

Thanh Nhi trông thấy ta ngày càng tiều tụy, nàng không khỏi đau lòng: “Nương nương người nghe lời Xuân Hương tỷ tỷ và nô tỳ được không? Nô tỳ biết người yêu thương vương gia nhưng người vẫn phải ăn chút gì đó.”

Hai nha đầu này cứ lải nhải bên tai khiến ta không chịu nổi đành đồng ý ăn chút cháo.

Thật ra cũng không phải ta yêu thương  Tống Thiệu Huy quá nhiều, chỉ là nếu hắn có chuyện gì thì cuộc đời sau này của ta sẽ rất khó khăn.

Chúng ta đều là người của hoàng thất, nếu quân đ.ị.c.h đ.á.n.h đến đây kết cuộc chỉ có một đường cuối cùng là c.h.ế.t nhưng trước khi c.h.ế.t chắc chắn phải chịu đủ mọi loại sỉ n.h.ụ.c.

Vài ngày sau ta trở về phủ thừa tướng thăm a nương, kể từ khi gả đi ngoài lần về dự hôn lễ của đích tỷ, đây là lần đầu tiên ta chính thức trở về phủ thừa tướng.

Bởi vì không thông báo trước nên mọi người trong phủ đa số đều rất bất ngờ.

“Tham kiến Lâm trắc phi nương nương!” Đích mẫu dẫn theo các thiếp thất trong phủ hành lễ với ta.

Nương của ta cũng nằm trong số đó.

Đích mẫu mỉm cười dịu dàng bước tới thân thiết nắm lấy tay ta, bà ta vẫn giỏi giả vờ như vậy.

“Nương nương, sao con trở về mà không thông báo một tiếng để mẫu thân kêu người chuẩn bị vài món ngon cho con…”

“Không cần phiền phức vậy đâu mẫu thân” Ta lạnh lùng cắt ngang lời bà ta.”Ta ở Tấn vương phủ không thiếu những món ngon vật lạ.”

Ta thấy đích mẫu hơi nhíu mày một cái nhưng vẫn cố gượng cười.

“Ta muốn gặp phụ thân bàn chút việc, mẫu thân cứ làm việc của mình.” Ta cười nói với bà ta.

“Phụ thân của con ở thư phòng, mẫu thân kêu người dẫn con đến đó.” 

Bà ta đã rất khó chịu với thái độ ngày hôm nay của ta.

Nhưng hiện tại ta đã là trắc phi của Tấn vương bà không dám dụng đến ta, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.

Ta gật đầu bảo Thanh Nhi đem đồ ta chuẩn bị tặng cho mọi người trong phủ và đến viện của nương đợi ta.

“Sao hôm nay lại đột nhiên trở về? Có chuyện gì thế?” Phụ thân buông cuốn sách trên tay xuống, hỏi ta.

Ta khẽ cúi người hành lễ, ánh mắt kiên định nhìn ông: “Phụ thân người đã từng nói người sẽ là chỗ dựa cho con.”

“Đương nhiên ta sẽ là chỗ dựa cho con. Con gặp khó khăn gì ở vương phủ sao?”

“Con cần sự giúp đỡ của người. Con muốn đến chiến trường tìm Tấn vương điện hạ.” 

Ông cau mày, tưởng ta lại bày trò trẻ con: “Con đ.i.ê.n rồi sao? Nơi đó nguy hiểm như vậy con đến tìm Tấn vương làm gì? Mau trở về vương phủ đi, đừng làm loạn nữa.”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ta nhìn ông chằm chằm, bộ dáng nghiêm túc khiến ông ấy thở dài. 

“Con là một nữ tử yếu đuối dù có đến đó cũng không giúp gì được.”

Ta cười nhẹ, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua tấm vải lụa trên khung cửa.

“Phụ thân…con biết Thái tử nước Chu!”

“Con nói cái gì?” Ông ấy đứng lên mơ hồ có chút hoảng loạn.

“Thái tử nước Chu từng đến đây, hắn ta giả làm một thương nhân buôn vải ở phía Nam. Chắc đích mẫu không có nói cho người biết, năm đó bà ấy dẫn chúng con lên núi lễ phật giữa đường đã làm lạc mất con… vào lúc đó con đã gặp được hắn ta.”

 

Loading...