Thay đổi số phận - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-11 10:55:38
Lượt xem: 239
1.
Ta là ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng, một thứ nữ không được sủng ái.
Phủ thừa tướng có rất nhiều thiếp thất, một số là thứ nữ nhà quan gả qua, một số là nữ nhân được quan lại cấp dưới dâng tặng, phụ thân ta tuy nhiều thê thiếp, nhưng tất cả đều phải có xuất thân trong sạch mới có thể vào cửa.
Vì vậy, dưới gối của ông cũng không ít con cái.
Ta đoán có lẽ ông ta còn không nhớ rõ chúng ta.
Nhưng ta cũng chẳng oán than gì cả, cuộc sống của ta tuy cũng không sung sướng bao nhiêu, cũng đã tốt hơn vài người khó khăn ở bên ngoài.
Nương của ta chỉ là một tiểu thiếp, thân phận không cao, bà cũng là một thứ nữ nhà quan tứ phẩm, bị đích mẫu đem tặng cho phủ thừa tướng làm thiếp chỉ vì bà là một mỹ nhân.
Nương ái mộ nhị công tử nhà hầu gia, thật trùng hợp nhị công tử này cũng là người mà đích nữ yêu mến, vì nữ nhi đích mẫu đem nương tặng cho phủ thừa tướng làm tiểu thiếp.
Bà ta là cố ý hạ nhục nương ta, dù gì cũng là thứ nữ của quan tứ phẩm, nếu như đích mẫu đem gả nương ta thì danh phân của bà đã cao hơn một chút, không phải làm một tiểu thiếp.
Hôm nay là ngày mười năm, ta và nương cùng nhau đến viện chính dùng cơm, nói đúng hơn là tới hầu cơm cho phụ thân và chủ mẫu.
Sau bữa cơm ta và nương cùng các thiếp thất khác hành lễ chuẩn bị trở về, phụ thân bất ngờ lên tiếng.
"Trong phủ có tiểu thư nào đến tuổi xuất giá chưa?"
Nương nghe thế giật mình, vội nắm lấy tay ta, bàn tay của nương run rẩy, bà đang sợ hãi sao?
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Chủ mẫu nhìn liếc qua bọn ta, ánh mắt dừng lại trên người ta.
"Hình như có nữ nhi của Hạ tiểu nương."
Lòng bàn tay nương càng run hơn, nhưng bà không dám lên tiếng, phủ thừa tướng quy tắc rất nghiêm, tiểu thiếp không được tự ý nói vào khi thừa tướng và chủ mẫu đang nói.
Lúc này phụ thân mới nhìn ta: " Con năm nay bao nhiêu tuổi?"
Ta hành lễ: "Thưa phụ thân, nữ nhi năm nay vừa tròn mười sáu tuổi."
"Đã làm lễ cập kê chưa?"
"Thưa phụ thân, vẫn chưa ạ."
Phụ thân khẽ nhíu mày, nhìn sang đích mẫu, bà cũng cười nhẹ nhàng.
"Phu quân, là sơ suất của thiếp, thiếp sẽ lập tức chuẩn bị lễ cập kê cho ngũ tiểu thư ngay."
"Nàng là chủ mẫu, là mẫu thân bọn chúng, có bấy nhiêu đó cũng làm không xong? Làm chậm trễ lễ cập kê của con cái, nàng tự mình đến phật đường kiểm điểm bản thân ba ngày. Bảy ngày sau tiến hành lễ cập kê cho... cho..."
Ông ấp úng, ông không nhớ tên của ta, ta đành tiến lên trước một bước.
"Nguyệt nhi cảm tạ phụ thân!"
Ông gật đầu.
Lại tiếp tục nói:
"Sau lễ cập kê ta sẽ cho người dạy quy tắc thêm cho con. Một tháng sau, đích tỷ của con gả cho tam hoàng tử làm chính thê, con xuất giá gả cho Tấn vương làm trắc phi."
"Ta cũng sẽ nâng nương của con lên làm di nương."
2.
Bảy ngày sau, chủ mẫu đứng ra tổ chức lễ cập kê cho ta, tuy không bằng lễ của đích nữ nhưng lại hơn các thứ nữ trước.
Lễ cập kê thành, chủ mẫu hiền từ nắm lấy tay ta, tặng cho một chiếc vòng ngọc trông rất quý giá.
“Nguyệt nhi cảm tạ mẫu thân!”
Ta mỉm cười tạ ơn, hành lễ theo quy tắc.
Một tháng sau ta gả đến Tấn vương phủ làm trắc phi.
Sau khi ta gả đi, năm ngày sau đích nữ tứ tiểu thư Lâm Giai Tuệ gả cho tam hoàng tử làm chính phi, cũng chính là đích tử của hoàng hậu nương nương.
Đích nữ gả cho đích tử làm thê.
Thứ nữ như ta chỉ có thể làm thiếp cho người khác, nương ta thứ nữ làm thiếp, ta cũng thứ nữ làm thiếp.
Tấn vương Tống Thiệu Huy là ấu nam của tiên hoàng, hắn văn võ song toàn, là cánh tay phải của hoàng đế, năm nay hắn chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Hắn đã có một trắc phi do hoàng thượng ban hôn, còn có một tiểu thiếp khác. Hôn sự của ta và hắn là do phụ thân đề nghị với hắn, cho nên dù ta gả vào làm trắc phi cũng thấp hơn trắc phi do hoàng thượng ban hôn kia.
Phụ thân gả ta đến Tấn vương phủ để làm một con cờ cho đích tỷ mà thôi, Tấn vương được hoàng đế coi trọng, nếu như ta ở bên gối nói thêm vào để hắn giúp đỡ tam hoàng tử lên ngôi, phủ thừa tướng sẽ có một vị hoàng hậu.
Quả nhiên là lòng tham vô đáy, chức vụ thừa tướng vẫn chưa khiến họ hài lòng.
Mấy ngày nay cuộc sống của ta và nương tốt hơn trước rất nhiều, nương ta được nâng lên làm di nương, dọn tới một biệt viện khác, trước đây vì là tiểu thiếp thấp kém nương chỉ có thể sống nhờ viện của Hồng di nương.
Nương rất vui mừng, lúc trước đồ dùng thiếu trước hụt sau, người hầu chỉ có một ma ma, giờ làm di nương được phân tới bốn tỳ nữ hầu hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-doi-so-phan/chuong-1.html.]
Cũng không còn bị các di nương khác ức hiếp.
Chủ mẫu ngày nào cũng cho người mang thêm đồ tới, thậm chí bà còn đích thân tới đây, nắm tay nương ta thân thiết như tỷ muội ruột thịt.
Thật buồn nôn!
Nếu như trước đây bà không ngầm cho phép, các thiếp thất khác sẽ không trắng trợn ức h.i.ế.p nương ta.
Giữa mùa đông giá rét nương ta đã bị họ phạt quỳ suốt bảy canh giờ, ta khi đó chỉ mới năm tuổi, khóc lóc chạy hết cả phủ thừa tướng cầu xin họ nhưng không một ai quan tâm.
Nương ở ngoài bị lạnh đến mức sắp đông cứng, họ ở viện vui vẻ cười nói, cuối cùng ta phải chạy ra khỏi phủ tìm phụ thân mới cứu nương được một mạng.
Sau khi nương được đưa về đã nằm liệt giường gần nửa tháng trời, ta cũng bị cảm nặng. Qua lần đó ta đã biết muốn sống chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Bao nhiêu năm qua ta cố gắng học tập mọi thứ, cầm kỳ thư họa cái nào cũng học, ta phải dùng chính mình cứu cuộc đời khổ sở của nương.
Cũng cứu lấy số phận của mình.
Buổi tối phụ thân ghé qua, ông dẫn theo hai nha hoàn cho ta, ông nói ta là nữ nhi phủ thừa tướng không thể chỉ có hai nha hoàn hồi môn.
Ta khóe mắt ửng đỏ, đôi mắt long lanh ánh nước: “Nguyệt nhi đa tạ phụ thân, phụ thân thật tốt với con.”
Ông nhấp một ngụm trà, khẽ thở dài: “ Nguyệt nhi con hiểu chuyện hơn các nha đầu khác nhiều, ta biết mình không phải người phụ thân tốt, nhưng các con đều là nữ nhi của ta, đứa nào ta cũng thương!”
“ Ta cũng không thể từng chút quan tâm các con, ta bận rất nhiều việc, phải lo tính từng bước để giữ vững cơ nghiệp của phủ thừa tướng. Mọi việc trong nhà đều do chủ mẫu lo liệu, ta cũng không biết quá nhiều.”
“Giờ đây con sắp xuất giá, tuy chỉ là trắc phi nhưng ta sẽ cố gắng không để con thua kém ai. Hãy nhớ dù tình cảm phụ tử chúng ta không quá thân thiết, nhưng con vẫn là m.á.u mủ của ta. Phủ thừa tướng sẽ mãi là chỗ dựa của con.”
Ta lui về phòng, để thời gian cho nương và phụ thân.
Đêm khuya tĩnh lặng ta đứng bên cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời.
LÂM GIAI NGUYỆT
Nương bảo năm ấy ta sinh ra vào ngày rằm, phụ thân nhìn thấy trăng bên ngoài rất sáng, liền đặt tên ta là Lâm Giai Nguyệt.
Liệu rằng ta có thể sáng lấp lánh như ánh trăng kia không?
Ông nói đúng, ông không phải một người phụ thân tốt, nhưng ông cũng thương bọn ta. Nếu như có người ức h.i.ế.p bọn ta để ông biết được, ông chắc chắn sẽ bênh vực bọn ta.
Giống như việc chủ mẫu không quan tâm đến lễ cập kê của ta, bà đã bị phụ thân trách phạt.
Thiếp thất đấu đá nhau ông sẽ không quan tâm gì mấy, nhưng liên quan tới con cái của ông thì không được.
Cho nên trước đây dù khổ sở như thế nào cũng là một mình nương chịu, ta dù không được sủng ái nhưng vẫn tốt hơn nương.
Nhưng tình thương của ông vẫn không qua được lợi ích, ông dùng ta để đổi lấy lợi ích sau này.
Có thương nhưng là thương chưa đủ.
Có bảo vệ nhưng không đáng là bao.
Bởi vì chủ mẫu sẽ không để ông biết quá nhiều chuyện của thê thiếp.
Một tháng sau, hôn lễ của ta được cử hành, tuy là trắc phi của Tấn vương nhưng chung quy cũng là thiếp, dù cố gắng đến đâu cũng không được phép quá long trọng.
Đến tối Tấn vương đến vén khăn trùm đầu của ta, hắn không nói gì đứng đó nhìn ta chằm chằm.
Hắn không lên tiếng ta cũng không nói.
Qua một lúc, hắn khẽ cười, giọng lạnh lùng: “ Có chút nhan sắc, nghe nói ngũ tiểu thư không được sủng ái, xem ra không phải vậy rồi.”
Ta cười, nhẹ nhàng đáp trả hắn: “ Vương gia nói đùa rồi! Thiếp tuy không được sủng ái nhưng cũng là nữ nhi thân sinh của phủ thừa tướng, ngài chưa từng nghe qua sao?”
“Hửm?” Hắn nhướng mày.
“Con cái phủ thừa tướng dù được sủng ái hay không vẫn sống tốt hơn so với người khác.”
Hắn ngồi lên ghế, cười khẽ: “Vậy sao? Thừa tướng không phải đưa nàng đến để giúp tam hoàng tử?”
Ta cũng đứng lên, đi đến chiếc bàn cầm lấy bình rượu rót hai ly, ta tự mình cầm lấy một ly, ly còn lại đưa cho hắn.
“Vương gia biết còn hỏi thiếp làm gì?”
Hắn không cầm ly rượu, chỉ nhìn chầm chầm ta.
“Lâm Gia Nguyệt bổn vương không phải là người dễ dàng bị người khác điều khiển!”
“Nhưng phủ thừa tướng nhất định phải có một hoàng hậu.”
“Đó là chuyện của các ngươi, bổn vương không quan tâm. Muốn sống thì an phận, muốn chế t thì cứ việc làm! “
“Bổn vương chưa từng nương tay với bất kỳ ai.”
Hắn nói xong đứng dậy bỏ đi, không thèm nhìn lấy ta một cái, ta hít sâu một hơi.
“Vương gia.”
Hắn đứng lại nhưng không quay đầu, ta lấy hết can đảm bước tới trước mặt hắn.
"Vương gia chàng có từng nghĩ phủ thừa tướng sẽ có một hoàng hậu..."
"Là thiếp thân không?"