Thầy bói xà lơ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:19:55
Lượt xem: 814
6.
Phiêu Bạt Thiên Hạ: “Chủ thớt, cầu cứu.”
Tôi đè thấp tông giọng: “Nói đi.”
Phiêu Bạt Thiên Hạ: “Chủ thớt, tôi đã làm theo lời cô nói lúc trước, quả thật đúng là khá hơn nhiều. Nhưng dạo gần đây lại xảy ra vài chuyện kỳ quái.”
Tôi nhớ lại.
Đúng là mấy ngày nay không thấy Phiêu Bạt Thiên Hạ xuất hiện trong phòng livestream của tôi thật.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Chuyện kỳ quái gì?”
Phiêu Bạt Thiên Hạ: “Có ma trộm quần sịp của tôi. Khóc lớn.JPG.”
Tôi vừa uống một ngụm nước, suýt chút nữa đã phun hết ra.
Tôi trợn tròn mắt nhìn lại hai lần, đúng là hai chữ quần sịp thật.
Trên màn hình đã có người bình luận: “Ha ha, ha ha, há há há.”
Tôi ho khụ khụ hai tiếng, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
“Anh Phiêu, hay anh lắp camera đi, xem thử ai thất đức quá trời. Chứ với kinh nghiệm hơn ba mươi năm hành nghề của tôi thì tôi nghĩ không có bạn ma nào làm ra mấy chuyện hèn vậy đâu.”
Vì để trông mình chuyên nghiệp, uy tín hơn, tôi đã viết mình 40 tuổi trên tư liệu streamer. Vì vậy mỗi livestream tôi đều phải hạ thấp tông giọng để giọng mình nghe có vẻ khàn hơn.
Phiêu Bạt Thiên Hạ: ... Không phải là nhà tôi, mà là mất ngay trời người tôi luôn ấy. Mỗi ngày khi ngủ dậy, quần sịp của tôi đều không cánh mà bay, có tìm trên giường dưới giường cỡ nào cũng chẳng thấy.”
Mấy bình luận khác:
“Há há, chắc chắn con ma này là nữ.”
“Hơn nữa còn là ma háo sắc.”
“Có cả chuyện thế này á?”
“Hóa ra gu của ma cũng mặn đến vậy.”
“Thế sao chẳng thấy ma nào trộm của mình?”
“Đến trộm của tôi này, quần sịp thì tôi chẳng thiếu.”
... Ặc, tôi đọc mà cạn lời.
Nể mặt người nọ là khách sộp của mình, tôi đành giở món nghề gieo cho ông ấy một quẻ.
Hào dương là 4, hào âm là 2.
Quẻ này nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn.
7.
“Anh Phiêu, vụ của anh có hơi rắc rối á. Thế này đi, mai anh chuẩn bị một chén gạo nếp đầy, đặt ở trung tâm nhà mình rồi phủ vải đỏ lên. Cứ để vậy đúng bốn mươi chín tiếng. Trong khoảng thời gian đó, nhất định không được để ai đụng vào hay mở miếng vải đỏ ra. Xong xuôi thì quay video lại cho tôi xem nhé.”
“Được... Chủ thớt có tiện để lại cách liên hệ không? Không thì tôi gửi video thế nào được?”
Thế là tôi đưa Wechat cho vị khách sộp của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-boi-xa-lo/chuong-3.html.]
Tài khoản Wechat của khách sộp chỉ có đúng một chữ: “Phiêu.”
Cực ngầu.
Vòng bạn bè của Phiêu Bạt Thiên Hạ cũng khá sạch sẽ.
Hai ngày sau, tôi nhận được video của ông ấy.
Xem video, tôi tạm thời không nhìn ra điều gì bất thường.
“Anh mở vải đỏ ra rồi quay video cho tôi xem đi.”
“Được!”
Trong video, khi ông ấy vạch vải đỏ ra, tôi có thể nghe thấy tiếng hít vào căng thẳng của ông ấy.
Gạo nếp trong bát chẳng còn dư lại mấy, hơn nữa còn bị ai đó bỏ vào năm quả táo đỏ vừa tròn vừa lớn.
“Chủ thớt, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tôi xin thề là không có mở vải đỏ ra.”
“Anh ly dị rồi hả?”
“Tôi còn độc thân chưa kết hôn đấy, khóc lóc.JPG.”
Ôi trời, Phiêu Bạt Thiên Hạ chắc cũng phải bốn chục, năm chục tuổi tới nơi rồi mà còn chưa kết hôn.
Phải biết là năm cha tôi bốn mươi tuổi, tôi đã biết đi mua xì dầu rồi đấy. Hèn gì ông ấy bị ma quấn lấy.
Hình tượng vị khách sộp trong lòng tôi lại càng thê thảm hơn.
“Ặc, anh Phiêu à, cứ xem tình hình sao đã. Hình như anh đã bị ma nữ ám thật rồi đấy. Lát nữa anh rải gạo nếp ở bốn góc nhà đi, có thể trấn áp cô ta trong một khoảng thời gian ngắn đấy, nhưng đây cũng không phải kế lâu dài. Cách phá giải thì anh phải mau tìm một cô vợ có bát tự “cứng” một chút, để vợ mình trấn áp ma nữ, cứu lấy cái mạng của anh.”
Tôi không nói cho ông ấy biết, rằng trong chén có xuất hiện năm quả táo đỏ có nghĩa là ma nữ muốn sinh năm đứa nhãi ma con kháu khỉnh cho ông ấy đấy.
Anh Phiêu nhát gan như vậy, lỡ đâu lại dọa sợ ông ấy.
“Bát tự “cứng” một chút... Nghĩa là sao?”
8.
Bát tự “cứng” thì đương nhiên tôi rất hiểu, bởi tôi chính là kẻ có bát tự cứng như cốt thép bê tông đây này.
Là cái kiểu mà rằm tháng bảy ra ngoài đi chơi, dám nhảy disco trước khu mộ, dám vào nhà bị ma ám đi dạo, ma quỷ thấy tôi cũng phải lắc đầu ấy.
Món nghề nhà tôi chỉ truyền cho nam mà không truyền cho nữ. Nhưng ông nội thấy tôi bát tự đủ “cứng”, thông minh sáng dạ, cốt cách khinh kỳ, thế là cũng dạy cho tôi vài chiêu.
Tôi giải thích đơn giản cho ông ấy hiểu.
Ông ấy trả lời một dòng tin.
“À, tôi hiểu rồi, cảm ơn chủ thớt.”
Ngày hôm sau khi tôi livestream, ông ấy lẳng lặng xuất hiện rồi donate liên tục ba mươi cái tên lửa.
Sau khi donate xong thì ông ấy lập tức rời đi, chẳng hề để lại một câu. Khách sộp quả là khách sộp, lời vàng ý ngọc không thể nói bừa.
Tôi hài lòng kết thúc buổi livestream.
Vừa uống trà sữa, tôi vừa nằm trên giường thỏa mãn nghịch điện thoại.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy một thứ đủ để tôi khiếp sợ cả buổi trời trên vòng bạn bè.