Thầy bói xà lơ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-06 10:19:53
Lượt xem: 709
3.
Mười giờ tối.
Tôi ấn nút mở livestream.
Không có nhiều người vào xem livestream của tôi lắm.
Đang là đêm khuya, vì vậy đa số người xem đều thích xem chị gái nhỏ biết hát biết nhảy ở phòng livestream bên cạnh hơn.
Vì vậy phòng livestream bói toán của tôi rất thường hay rơi vào trạng thái vắng vẻ thế này.
Tôi mở phòng livestream rồi để đó, lướt đọc tiểu thuyết.
Mười phút trôi qua mới bắt đầu có vài người thưa thớt vào xem.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lập Tức Tuân Lệnh: “Chủ thớt, hình như phòng tôi có ma, làm sao giờ?”
Lập Tức Tuân Lệnh: “Đèn thì lúc tắt lúc mở, vòi nước trong bếp luôn tự động hết nước, đôi giày hôm trước tôi đã xếp chỉnh tề trên kệ sang hôm sau lại rơi lung tung ngoài cửa.”
Tôi ngáp một cái, liếc mắt nhìn phần bình luận.
“À cậu thanh niên này, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học, đừng có hở tí là bảo có ma nhé. Hay là thế này, nếu đã gặp trúng livestream của tôi thì coi như chúng ta có duyên, tôi mách cậu một nước này. Ngày mai cậu đi mua hai cái biệt thự hàng mã đốt trước cửa nhà đi.”
Tương Thân Tương Ái: “Chủ thớt xem hộ tôi với được không? Xích đu trước nhà tôi cứ tự đung đưa ấy, làm tôi sợ c.h.ế.t đi được. Tôi rình coi nhiều lần lắm rồi, chẳng thấy gió hay gì cả, cứ hễ trời tối lại nó lại “kẽo cà kẽo kẹt” kêu ầm lên đáng sợ lắm.”
“Không có gì đâu, ở dưới kia chán quá nên họ chơi đùa xíu ấy mà, cô đừng có lo. Nếu không thì cô dời cái xích đu đó ra công viên đi, như vậy thì sẽ không nghe thấy gì nữa.”
Ông Hồ Thích Uống Rượu: “Chủ thớt, chủ thớt. Mấy chai rượu trong tủ nhà tôi cứ tự động rơi hết xuống đất ấy, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tôi bấm tay tính toán.”
“Hôm nào anh ra tưới hai chai rượu trước mộ cha mình đi. Hai chai không đủ thì hai thùng.”
...
Cứ vậy anh một câu tôi một câu, tôi tiếp tục trò chuyện với cư dân mạng.
Chớp mắt mà đã đến mười một giờ.
Tôi duỗi eo một cái, chuẩn bị tắt livestream.
Bỗng nhiên có một thông báo hiện lên giữa phòng livestream: Phiêu Bạt Thiên Hạ đã tham gia buổi phát sóng.
4.
Phiêu Bạt Thiên Hạ là “khách sộp” thường đứng đầu bảng donate của tôi.
Vị khách sộp này rất giàu, nhưng mà cũng rất thảm.
Ông ấy đã vào phòng livestream nhờ vả tôi khá nhiều lần.
Lần đầu tiên là khi cha ông ấy gặp tai nạn xe cộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-boi-xa-lo/chuong-2.html.]
Lần thứ hai là mẹ ông ấy té cầu thang.
Lần thứ ba là lúc con chuột hamster ăn con cá vàng ông ấy nuôi.
Lần thứ tư là em gái ông ấy bị ngộ độc thức ăn.
Lần thứ năm là khi con rùa ông ấy nuôi năm năm bị mất tích.
Lần thứ sáu là lúc ông ấy giẫm lên nắp cống nên bị rơi xuống cống thoát nước.
...
Tuy lần nào cũng không nguy hiểm đến tính mạng, cha mẹ ông ấy cũng chỉ bị thương ngoài da, nhưng những sự kiện kỳ quái cứ liên tiếp xảy đến đã khiến cả thể xác và tinh thần ông ấy rất mệt mỏi.
Tôi từng giúp ông ấy sáu, bảy, tám, chín lần.
Ông ấy cũng chẳng keo kiệt chút nào.
Lần nào cũng donate hẳn 20 cái tên lửa cho tôi.
Donate nhiều đến nỗi tôi nghẹt thở, hai mắt lóng lánh ánh vàng.
Ánh vàng của tiền tài.
5.
Thấy khách sộp giá lâm, tôi lập tức hắng giọng, đứng nghiêm ngay ngắn.
Không biết vì sao, cứ mỗi lần thấy ông ấy vào phòng livestream là tôi lại e thẹn như gái mới lớn.
Vừa mong ông ấy đến tiếp, nhưng cũng vừa mong ông ấy đừng đến nữa.
Nói thật thì tôi thấy ông ấy thảm c.h.ế.t đi được, vì vậy tốt nhất là đừng có tìm tôi nữa.
Nhưng nghĩ đến tác phong donate rải tên lửa như đang rải lá cây của ông ấy, tôi lại hy vọng ông ấy đến.
Mâu thuẫn quá đi ò. Ai bảo ông ấy là kim chủ ba ba của tôi chứ.
Chắc năm nay ông chú phạm Thái Tuế rồi.
Tôi gọi ông ấy là “ông chú” là bởi vì tên tài khoản của ông ấy rất hợp rơ với cha tôi.
Tài khoản cha tôi là Cao Chạy Xa Bay, còn ông ấy là Phiêu Bạt Thiên Hạ.
Ghép lại phải nói là quá môn đăng hậu đối, over hợp.
Rõ là sở thích của mấy người đàn ông tầm tuổi trung niên.
Ban đầu tôi định lén bói tuổi của ông ấy, nhưng cha tôi từng nói nếu chưa có sự cho phép của người khác mà đã lén bói toán ngày sinh tháng đẻ của họ thì sẽ rất tổn thọ.
Tức là tôi lỗ đấy.
Vì vậy sau khi nghĩ lại, tôi quyết định từ bỏ.