THẦY BÓI NÓI DUYÊN TA KHÔNG LÀNH - 2

Cập nhật lúc: 2025-01-30 09:30:47
Lượt xem: 2,209

 

"Vậy chị đợi em một chút, em sẽ về ngay."

 

Cuộc điện thoại cuối cùng cũng kết thúc, anh cũng đứng lên theo.

 

"Lộc Lộc, anh về phòng thí nghiệm một lát."

 

Tôi kìm nén cảm xúc, khuyên nhủ:

 

"Giang Tinh Miên, anh cứ như vậy sẽ làm hỏng dạ dày mất đấy. Ăn một chút đi, chị ấy sẽ không trách anh nếu anh trễ thêm một phút đâu."

 

Thế là anh lại ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm.

 

Chưa đầy hai phút.

 

"Anh đi trước đây, em về cẩn thận."

 

Anh ấy vội vã đến, lại vội vã rời đi.

 

Còn tôi chỉ như một con búp bê dùng để bầu bạn.

 

Nhưng thực ra, ngay cả vị trí này cũng có phần tự huyễn hoặc.

 

Giang Tinh Miên có lẽ vốn chẳng cần bất kỳ ai bầu bạn.

 

Tôi không còn khẩu vị, một bàn đầy đồ ăn nhưng chẳng có món nào khiến tôi muốn ăn.

 

Ngồi một lúc, tôi định gọi thanh toán rồi rời đi.

 

Nhưng nhân viên phục vụ mang đến một món tráng miệng đặc biệt của quán.

 

Tôi khó hiểu hỏi: "Tôi không gọi món này."

 

Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Là vị khách vừa rời đi đã gọi giúp chị."

 

Lúc này, tôi cũng nhận được tin nhắn của Giang Tinh Miên.

 

【Nghe nói ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng tốt hơn.】

 

Hóa ra, anh ấy biết tôi sẽ không vui.

 

Ngẫm lại, những tình huống tương tự thế này giữa tôi và Giang Tinh Miên đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

 

Học kỳ một năm lớp 11, tôi trở thành bạn gái của Giang Tinh Miên.

 

Những người biết chuyện đều trầm trồ:

 

"Chắc chắn là anh ấy yêu cậu lắm!"

 

Tôi khó hiểu: "Sao lại nói vậy?"

 

"Đó là Giang Tinh Miên đấy, một người thà dành thời gian ăn cơm để giải đề, thế mà lại chịu bỏ thời gian để yêu đương."

 

Tôi thở dài: "Nhưng tớ còn dành nhiều thời gian hơn anh ấy mà."

 

Tôi đã từng tin rằng mình là người giúp anh ấy tìm thấy màu sắc trong thế giới học thuật khô khan.

 

Nhưng giờ đây, tôi không còn chắc chắn nữa.

 

Giang Tinh Miên để lại một bóng lưng vội vã rồi biến mất không dấu vết.

 

Tôi cũng không liên lạc với anh ấy nữa.

 

Dành hai ngày trong thư viện, tôi tạm thời chuyển về ký túc xá ở.

 

Đến ngày thứ ba, cuối cùng Giang Tinh Miên cũng chịu nhắn tin cho tôi.

 

"Anh hỏi thầy Triệu rồi, ông ấy nói bản thảo sơ bộ của em đã nộp."

 

"Vậy hôm nay về nhà nhé?"

 

Đây là cách anh ấy gián tiếp xin hòa giải.

 

Dù trong lòng vẫn còn chút khó chịu, nhưng tôi không từ chối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thay-boi-noi-duyen-ta-khong-lanh/2.html.]

 

Tôi và Giang Tinh Miên thuê một căn hộ nhỏ gần trường.

 

Nói là chỗ ở, nhưng trông nó chẳng khác nào một góc của một phòng thí nghiệm bừa bộn.

 

Bàn ăn vốn dĩ dùng để ăn cơm lúc nào cũng chất đầy tài liệu học tập của chúng tôi.

 

Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi ngạc nhiên phát hiện Giang Tinh Miên vừa từ bếp đi ra.

 

Anh ấy bưng trên tay một đĩa thức ăn mà tôi tạm thời không nhận ra là gì.

 

Và trên người đang mặc chiếc tạp dề hình chú cún Cinnamoroll mà tôi đặc biệt mua cho anh ấy, nhưng anh luôn từ chối mặc.

 

Thấy tôi đứng ở cửa, anh ấy hơi mím môi, có chút lúng túng, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thường ngày.

 

"Em về hơi sớm, anh vẫn còn một món chưa làm xong."

 

Hơi nóng từ món ăn bốc lên, bao phủ khuôn mặt anh.

 

Tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ấy.

 

Nhưng tôi chắc chắn rằng, anh ấy đang đỏ mặt.

 

Giang Tinh Miên biết nấu ăn, nhưng không giỏi lắm.

 

Anh ấy mở công thức trên điện thoại, đặt ngay bên cạnh.

 

Căn bếp bừa bộn, còn anh ấy cũng nhếch nhác không kém.

 

Anh đảo chảo làm món cuối cùng, còn tôi thì giơ điện thoại lên chụp lia lịa.

 

"Lộc Minh, không được chụp, mau ngồi xuống đi!"

 

"Không, em cứ chụp đấy! Em còn muốn đăng lên mạng cho cả thế giới biết~ bạn trai của em nấu ăn trông dễ thương nhất quả đất luôn~"

 

Anh ấy định ngăn tôi, nhưng hai tay đang bận cầm xẻng nấu ăn, chỉ có thể đưa ra một lời cảnh báo yếu ớt.

 

"Không được chụp, đây là lần cuối anh nhắc nhở."

 

"Nếu em cứ tiếp tục, sau này anh sẽ không nấu cho em ăn nữa."

 

Nói đến đây, chính anh ấy cũng bật cười.

 

Tôi từng đọc trong sách về những cuộc sống an nhàn giữa ba bữa cơm và bốn mùa xuân hạ thu đông.

 

Tôi cũng từng kể cho Giang Tinh Miên nghe, nói rằng mình mong muốn một cuộc sống như vậy.

 

Anh ấy nghiêm túc trả lời:

 

"Chúng ta sẽ có ba bữa cơm và bốn mùa, nhưng sẽ không có sự nhàn nhã."

 

Bây giờ tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt.

 

Dành chút thời gian giữa bộn bề bận rộn cũng là một dạng hạnh phúc.

 

Tôi chỉnh sửa lại đoạn video vừa quay và đăng lên trang cá nhân.

 

【Ghi lại khoảnh khắc dễ thương của bạn trai Cinnamoroll cosplay đầu bếp.】

 

Sư tỷ là người đầu tiên nhấn "thích".

 

Sau đó còn bình luận:

 

"Tôi chưa từng nhận ra, hóa ra Tinh Miên cũng có mặt đáng yêu như vậy."

 

Tôi trả lời cô ấy:

 

"Chỉ có bạn gái mới nhìn thấy thôi <( ̄︶ ̄✧)>."

 

Giang Tinh Miên bảo tôi nếm thử món ăn anh ấy vừa làm.

 

Tôi nói: "Em cảm thấy còn thiếu một món canh nữa."

 

Thế là anh ấy lại xoay người vào bếp.

 

Loading...