Thất vọng - 4

Cập nhật lúc: 2025-02-13 01:19:41
Lượt xem: 873

Tôi từ nhỏ chính là ăn mềm không ăn cứng, nếu anh ta đã uy h.i.ế.p tôi, tôi tự nhiên sẽ không dàng từ bỏ.

 

Tôi nhìn thoáng qua mọi người, không ai đứng ra ngăn cản hành vi này, tôi âm thầm cười khẩy, hai ngón tay đặt ở trên đĩa quay thủy tinh nhẹ nhàng xoay một cái, cả chai rượu trắng bị chuyển tới trước mặt tôi.

 

Tôi mở chai rượu ra, rót đầy hai bát rượu, tôi bưng bát đi tới trước mặt quản lý.

 

"Quán lý Vương, uống bằng cái cốc nhỏ như vậy chán lắm, anh có dám uống hết bát này cùng tôi không?"

 

Hiện trường rơi vào yên tĩnh như chết, có người túm túm quần áo của tôi, đang nhắc nhở tôi không nên lỗ mãng như vậy, tôi hất tay người nọ ra, không nhượng bộ chút nào.

 

Quản lý Vương nhìn bát rượu trắng lớn, quả nhiên có chút sợ hãi. Nhưng lại ngại nhiều người, không muốn mất mặt, vẫn nhận lấy.

 

Tôi bưng bát cùng hắn chạm một cái, lớn tiếng nói: "Vậy cùng nhau uống.”

 

Lúc tôi đang chuẩn bị uống, Cố Trạch Văn từ phía sau xuất hiện, cướp đi bát rượu trong tay tôi.

 

"Này, quản lý Vương, các người ở đây uống lớn thế?"

 

Sự xuất hiện của hắn phá vỡ sự im lặng, quản lý Vương thuận tay đặt chén rượu xuống, Cố Trạch Văn ấn vai tôi đẩy tôi trở lại chỗ ngồi.

 

"Tôi chưa uống đủ, hay là chúng ta uống vài ly để thỏa mãn cơn thèm nhé?" Cố Trạch Văn xem như đã giúp tôi giải vây.

 

Sau sự kiện, Cố Trạch Văn dắt tôi đến gặp quản lý Vương, hắn rất chu đáo, cho người ta đủ thể diện.

 

"Quản lý, đây là bạn gái tôi. Cô ấy ngây ngốc không hiểu chuyện, ngày mai trở về công ty mong anh đừng chấp nhặt với cô ấy, còn phiền anh chiếu cố cô ấy nhiều hơn. “

 

Tôi không ngờ, đã giải vây còn giúp đỡ sau này.

 

Chúng tôi cùng nhau rời khỏi nhà hàng, Cố Trạch nghe thì thầm vào tai tôi rằng diễn kịch phải diễn trọn bộ, chúng tôi nắm tay tạm biệt mọi người ở cửa khách sạn, sau khi ra khỏi tầm mắt đám người, tôi mới rút tay về.

 

"Cảm ơn anh vì điều này, nhưng anh không cần phải làm thế. Đây chỉ là một công việc thôi, cùng lắm thì tôi không làm. Tôi không thể chịu nổi cách cư xử của anh ta. Anh ta hẳn đã làm hại rất nhiều người.”

 

Cố Trạch Văn nhìn tôi cười to, tôi bị hắn cười đến trong lòng sợ hãi, cuối cùng tôi nhận ra mình đã bị xấu hổ tấn công.

 

"Sao anh lại cười?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Cố Trạch Văn đột nhiên tới gần tôi, khoảng cách gần đến mức tôi nghĩ hắn muốn hôn tôi, một anh chàng đẹp trai như vậy đột nhiên tới gần, tim tôi trong nháy mắt rối loạn nhịp điệu.

 

“Em thật đáng yêu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/that-vong/4.html.]

 

Mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ và tim đập thình thịch như sấm, mất kiểm soát như thể tôi đột nhiên mắc chứng rối loạn nhịp tim nghiêm trọng.

 

6

 

Đêm đó tôi ngủ không ngon, mơ rất nhiều giấc mơ hỗn loạn, sáng sớm tỉnh dậy, sắc mặt uể oải, nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng ngủ, tôi mới nhớ ra Cố Trạch Văn đang ở nhà tôi.

 

Khi Cố Trạch Văn nhìn thấy tôi, cả người trở nên căng thẳng và bất an, hắn đứng trước mặt tôi như một đứa trẻ làm sai điều gì đó, cúi đầu không dám nhìn tôi, rồi lại không ngừng lén ngước mắt nhìn tôi.

 

"Thất Thất, tối qua anh...”

 

“Tỉnh rượu rồi thì mau đi đi.” Tôi chặn lời hắn, không cho hắn cơ hội nói tiếp.

 

Ngay sau khi nhìn thấy những cập nhật thân mật trên WeChat của Kiều Nhã, tôi đã hoàn toàn mất hy vọng vào hắn.

 

Cố Trạch Văn tủi thân đứng tại chỗ không chịu di chuyển bước chân.

 

Trong lúc trầm mặc, di động của tôi chợt vang lên, dĩ nhiên là Kiều Nhã gọi tới.

 

Tôi cầm điện thoại lên, trực tiếp bật loa ngoài. Giọng nói the thé không kiểm soát của Kiều Nhã truyền khắp phòng khách: "Lâm Thất, chị giấu anh trai Trạch Văn của tôi ở đâu? Anh ấy đã không cần chị nữa, nếu chị biết xấu hổ thì đừng dây dưa với anh ấy nữa.”

 

Tôi nhìn thấy sắc mặt Cố Trạch Văn trắng bệch, hắn hoảng sợ nhìn tôi, môi run rẩy giải thích: "Thất Thất, cô ấy... cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, cô ấy quá lo lắng cho anh!"

 

Nhìn xem, cho dù chính tai hắn nghe được Kiều Nhã đối với tôi như thế nào, lại vẫn lựa chọn bảo vệ cô ấy.

 

“Thật ngại quá, anh ta mới là người làm phiền tôi.”

 

"Lâm Thất, đồ đê tiện...” Kiều Nhã ở đầu dây bên kia gào thét nhục mạ tôi như phát điên, đủ loại từ ngữ dơ bẩn khó nghe truyền đến, hoàn toàn đánh bại Cố Trạch Văn.

 

Hắn xông lên đoạt lấy tai nghe của tôi, hét vào ống nghe: "Kiều Nhã, em đừng nổi điên.”

 

"Thất Thất, anh không biết, anh không biết cô ấy...”

 

“Cố Trạch Văn, đừng nói anh không biết, tôi không chỉ một lần nói với anh là Kiều Nhã thích anh.”

 

Sắc mặt Cố Trạch Văn lại trắng bệch, hắn cũng không phải áy náy, chỉ là sự thật hoàn toàn bị vạch trần, hắn hoàn toàn nhìn thấy bộ mặt không chịu nổi của Kiều Nhã, hắn chưa bao giờ muốn tin, cô gái ngoan ngoãn dịu dàng trong lòng hắn, lén lút đối xử với bạn gái của hắn như thế nào.

 

“Cô ấy... còn nhỏ, cô ấy không hiểu chuyện... Cô ấy chỉ là nhất thời không tiếp nhận được anh trai lớn lên cùng cô ấy có bạn gái, anh sẽ nói với cô ấy, Thất Thất, em hãy tin anh, anh sẽ giải quyết.”

 

Loading...