Thất vọng - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-13 01:18:27
Lượt xem: 459
THẤT VỌNG [FULL]
Tác giả: 雪糕
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
-----
Thanh mai của bạn trai Cố Trạch Văn nửa đêm xem phim kinh dị bị dọa khóc sau đó xông vào phòng ngủ của tôi và bạn trai.
Cô ta nhào vào trong lòng Cố Trạch Văn, hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi vẫn đang nằm trên giường.
Tôi đứng dậy mặc áo ngủ rời khỏi phòng ngủ, một lúc lâu sau, Cố Trạch cũng ra khỏi phòng.
Tôi khẽ hỏi: "Khi nào cô ta dọn đi?"
Cố Trạch Văn bỗng nhiên nổi giận, trách cứ tôi m.á.u lạnh, không hề có tình người.
"Lâm Thất, cô ấy là một một cô gái đến tìm anh giúp đỡ, anh không thể bỏ mặc cô ấy được. Nếu em thật sự không chứa nổi cô ấy, anh chỉ có thể cùng cô ấy dọn đi.”
Cố Trạch Văn cho rằng tôi sẽ cúi đầu như trước, nhưng lúc này đây, tôi thật sự hết hy vọng.
“Vậy thì các người cút hết đi.”
1
Lúc Kiều Nhã xông tới, tôi và Cố Trạch Văn đang hôn nhau.
Cô ta nhào lên giường, nằm giữa tôi và Cố Trạch Văn, giọng nói mềm mại nghẹn ngào: "Em sợ quá, Cố Trạch Văn, vừa rồi em sợ c.h.ế.t khiếp!"
Cố Trạch Văn ôm cô ta ngồi dậy, hỏi dồn dập: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Nhã ôm chặt cổ hắn, mặt chôn ở trên lồng n.g.ự.c trần trụi của hắn, nước mắt chảy dài trên cơ thể anh, để lại dấu vết ẩm ướt.
Tôi cảm thấy buồn nôn, kéo bộ đồ ngủ lên và trèo ra khỏi giường.
"Thật đáng sợ! Phim kinh dị thật đáng sợ! Cảnh tượng thật đáng sợ! Toàn là máu!" Cô ta vừa nói vừa cọ xát vào Cố Trạch Văn, ước gì có thể dán cả người vào hắn.
Tôi trợn mắt, không nói nên lời.
Tôi không còn ngạc nhiên vì tình huống này nữa, mỗi lần tôi muốn làm chuyện thân mật với Cố Trạch Văn, không hiểu sao Kiều Nhã đều sẽ lại xuất hiện cắt ngang, giống như trên người Cố Trạch Văn có lắp camera giám sát vậy.
"Không phải bảo lúc ở một mình em đừng xem phim kinh dị sao!" Cố Trạch Văn cưng chiều nói: “Em sợ phim kinh dị từ nhỏ rồi. anh thấy em chính là muốn xem.”
"Thất Thất, giúp anh lấy khăn giấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/that-vong/1.html.]
Hắn dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho Kiều Nhã, vừa ra lệnh cho tôi. Tôi ném hộp khăn giấy trên tủ đầu giường cho hắn, mặt lạnh tanh rời khỏi phòng ngủ.
Tôi ngồi xếp bằng trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn phòng khách chất đầy đồ đạc của Kiều Nhã, sự bất mãn tích tụ trong lòng đột nhiên tăng vọt.
Kiều Nhã là thanh mai của Cố Trạch Văn, hai người cùng nhau lớn lên, theo lời của Cố Trạch Văn, hai người bọn họ thân như anh em, tuyệt đối không có khả năng có tình cảm nam nữ, hắn coi Kiều Nhã là em gái.
Một tháng trước, Kiều Nhã tới Tinh Châu, không tìm được nhà phù hợp, liền đến ở nhà tôi.
Nhưng bây giờ, tôi thấy trong nhà toàn là đồ của Kiều Nhã, trong nhà này hầu như không có dấu vết của tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiếng khóc trong phòng ngừng lại, Cố Trạch Văn trần trụi đi ra, tôi nhướng mí mắt nhìn hắn một cái.
Hắn đi tới phòng khách rót một ly nước, vừa giải thích với tôi: "Tiểu Nhã vừa mới khóc ướt áo ngủ của anh, phiền muốn chết, vẫn là bảo bối tốt, chu đáo và can đảm.”
Tôi không nói tiếp, sắc mặt không vui hỏi: "Khi nào cô ta dọn đi?"
Cố Trạch Văn nhíu mày, hắn nặng nề đập cái ly lên bàn, ngữ khí sắc bén: "Lâm Thất, em lại bắt đầu có phải không! Kiều Nhã là em gái của anh, cô ấy đến Tinh Châu không nơi nương tựa, em nhất định phải m.á.u lạnh như vậy sao?"
Tôi cười khẩy. Nếu tôi thực sự m.á.u lạnh, tôi sẽ không chịu đựng được việc cô ta sống trong nhà tôi một tháng và ngày nào cũng mặc quần short đi lại trước mặt bạn trai tôi.
Cố Trạch nghe thấy tôi không nói gì, hắn nghĩ rằng tôi lại bị khí thế của hắn đe dọa giống như những lần trước, nên giọng điệu của hắn dịu đi một chút.
Hắn bước đến gần tôi, ngồi xổm xuống, nắm tay tôi và nhẹ nhàng nói: "Thất Thất, em phải tin vào tình cảm của anh dành cho em. Kiều Nhã là em gái anh, cô ấy cũng là em gái của em. Cô ấy là con gái, sống một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, mà các phòng trong nhà em cũng đang trống mà."
Tôi rút tay ra.
"Vậy thì trả tiền thuê theo giá thị trường.”
“Lâm Thất, em nhất định phải như vậy sao?" Cố Trạch Văn lại nổi giận, giống như đang lên cơn anh hùng siêu cấp của đàn ông vậy.
Hắn đứng dậy đi tới đi lui trước mặt tôi, dường như lời đề nghị của tôi khiến hắn vô cùng sốt ruột. Giây tiếp theo, hắn lại lặp lại trò cũ và nói: "Lâm Thất, nếu em thực sự không chịu đựng được Kiều Nhã, vậy thì anh chỉ có thể dọn ra ngoài cùng cô ấy thôi.”
Mắt của hắn liếc tôi, quan sát cảm xúc của tôi, nhưng lần này, hắn sẽ phải thất vọng.
“Được, vậy các người cút hết đi.”
2
Tôi ngủ trên ghế sô pha cả đêm, sáng hôm sau dậy sớm, Kiều Nhã đang đứng trong phòng khách, đầu cúi xuống, giống như bị bắt nạt.
Cố Trạch Văn từ phòng bếp đi ra, thấy tôi tỉnh, lập tức ho nhẹ một tiếng, giống như đang nhắc nhở ai đó.
Kiều Nhã còn mặc áo ngủ tối hôm qua, cô ta cúi đầu, hai tay bất an níu vạt áo mà vò: "Chị dâu, em xin lỗi. Hôm qua em không có ý thức về ranh giới và không nên xông vào phòng ngủ của chị.”