Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thật Ra Tôi Nhớ Cậu Rồi - 5,6: Nhóc con, không được nhìn.

Cập nhật lúc: 2025-01-02 13:06:46
Lượt xem: 225

5.

Ngày hôm sau, cả nhóm chuẩn bị trở về.

Một chàng trai hôm qua đã chào tôi chạy lại gần: "Em dâu, em có thuốc không?"

Tôi đã không còn sức để sửa lại cách xưng hô: "Cậu bị thương à?"

"Không phải, là Tiểu Bạch ấy." Cậu ta nhíu mày: "Hôm qua không biết làm gì mà vặn trẹo chân phải. Cái tên này cứ giấu không cho tôi nhìn, cậu ấy có trận đấu vào thứ Ba tuần sau, không biết có thể thi được không."

Tôi ngẩn người, không biết Mục Bạch bị trẹo chân.

Qua đám đông, tôi nhìn thấy cậu ấy đứng bên cạnh lều, mặc chiếc áo khoác màu xanh lá, giữa đám người, cậu ấy vẫn sáng bừng như một ngôi sao.

Tim tôi đập mạnh một cái.

Khi lên xe, tôi cố ý đi chậm lại, tiến đến gần Mục Bạch để hỏi về chấn thương ở chân của cậu ấy.

Mục Bạch lắc đầu lia lịa như cái trống lắc, "Tôi không sao, đừng nghe bọn họ nói bậy. Tôi chỉ không chạy lại được nên tìm cớ đó mà."

Để tôi yên tâm, cậu ấy còn nhảy lên vài cái: "Nhìn tôi nhảy cao không."

Nhảy cao à? Khoe khoang cỡ này!

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nếu cậu không bị thương thì tốt, nếu không tôi lại thành vật cản trên con đường vô địch của cậu rồi."

Về đến nhà, tôi mới chợt nhận ra, Mục Bạch nói người khác sợ không chạy lại được nên mới tìm lý do, vậy tại sao không nói là chính cậu ấy bị trẹo chân, lại đi nói về chuyện của người khác làm gì...

Ngày Mục Bạch thi đấu, tôi đã đến sân.

Vừa vào sân, tôi bị choáng ngợp bởi biển người, chẳng còn chỗ ngồi. Một nhóm các cô gái ngồi ở giữa, cầm biểu ngữ ghi "Mục Bạch thiên hạ đệ nhất", thậm chí còn có người giơ poster của Mục Bạch lúc giành giải, trên poster cậu ấy giơ tay cao, nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời.

Tôi thật sự ngạc nhiên, lâu rồi không tham gia các giải đấu thể thao, giờ lại có những hoạt động hoành tráng như vậy à? Còn có nhóm cổ vũ nữa?

Tôi quét mắt một vòng, nhưng lại không tìm được chỗ để ngồi.

Đang phân vân có nên về không thì một cậu bạn chạy tới, cười tươi, lớn tiếng gọi: "Em dâu, đúng không!"

Tôi nhận ra đây chính là người hôm qua hỏi tôi thuốc, Lý Vũ.

Cậu ta hét lớn một tiếng, tất cả các vận động viên phía sau cậu ấy cũng chạy đến.

"Em đến xem Tiểu Bạch thi đấu à? Hôm nay cậu ấy không thi..." Chưa nói hết câu, Mục Bạch từ phía sau chạy đến: "Đàn chị, sao lại đến đây?"

Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy mặc áo khoác thể thao màu xanh lá, quần thể thao, phong cách không chuyên nghiệp như các vận động viên khác.

"Vậy sao cậu không thay đồ, không thi đấu à?"

"Vậy là chị cố tình đến xem tôi thi đấu à?" Ánh mắt Mục Bạch vui vẻ, gật đầu mạnh: "Thi, tất nhiên là thi!"

Nghe Mục Bạch nói vậy, Lý Vũ lại ngạc nhiên: "Tiểu Bạch?"

Mục Bạch hình như sợ cậu ta nói gì đó, vội vã ôm lấy vai Lý Vũ: "Cậu dẫn đàn chị vào khu vực nghỉ ngơi của đội, tôi đi thay đồ ngay đây."

Nói xong, cậu ấy vừa lùi lại vừa chạy: "Đàn chị đừng đi, đợi tôi, tôi sẽ mang về chiếc cúp cho chị!"

Mục Bạch đi rồi, Lý Vũ nhìn tôi, xoa đầu rồi dẫn tôi vào khu vực nghỉ ngơi của đội.

Tôi cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi thêm: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Vũ há miệng nhưng mãi mới nói: "Không có gì..."

Mục Bạch đứng ở vạch xuất phát không xa tôi, ánh mắt chính xác khóa chặt vào chỗ tôi ngồi.

Tôi chú ý thấy khóe miệng cậu ấy chậm rãi nhếch lên, cho đến khi trở thành một đường cong hoàn hảo. Trong tiếng hét vang dội, cậu ấy giơ cánh tay phải và chỉ thẳng vào tôi, tôi biết cậu ấy đang nói rằng, sẽ chạy đến vị trí số một cho tôi xem.

Nụ cười ấy đầy tự tin và kiêu hãnh.

Lúc này, lệnh của trọng tài vang lên, các vận động viên chuẩn bị xuất phát. Cùng với tiếng súng, Mục Bạch lao đi như một cơn gió.

Giống như một con báo săn dữ dội, chân phải cậu ấy nâng cao, rồi lại vững vàng hạ xuống, cơ bắp chân săn chắc được kéo thành những đường cong đẹp mắt, nhanh chóng tiến về phía đích.

Tiếng hét của các cô gái lớn đến mức gần như phá vỡ bầu trời, khắp nơi là những tiếng cổ vũ cho Mục Bạch, trong bầu không khí đó tôi cũng không thể ngồi yên, đứng dậy và chăm chú theo dõi Mục Bạch đang chạy nhanh như tên bắn.

Mục Bạch đã về đích!

Cậu ấy giành chiến thắng với khoảng cách tuyệt đối.

Tôi thả lỏng đôi tay đang siết chặt, lúc này mới nhận ra không biết từ lúc nào mà lòng bàn tay tôi đã đẫm mồ hôi. Nhìn cậu ấy bị đám đông vây quanh, giống như một tia sáng chói lóa, tôi không thể nhịn được mà mỉm cười.

Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức hút của Mục Bạch.

6.

"Thế nào?" Mục Bạch bước qua đám đông, tiến về phía tôi, tay cầm huy chương vàng sáng chói, nụ cười của cậu ấy còn sáng hơn cả huy chương.

"Thể hiện tốt đấy." Tôi không ngần ngại giơ ngón tay cái, không biết là do cậu ấy chạy nhanh hay do bị nắng, tôi thấy tai Mục Bạch lại đỏ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/that-ra-toi-nho-cau-roi/56-nhoc-con-khong-duoc-nhin.html.]

Tôi thầm nghĩ, da trắng đúng là một điểm bất lợi, chỉ cần ra ngoài một chút là mặt đã đỏ lên rồi.

"Quá là vô lý!" Vừa dứt lời, một người đàn ông cao lớn, mặt đen như than bước tới với vẻ giận dữ, trực tiếp nắm lấy cổ áo Mục Bạch, "Ai cho cậu chạy thế!"

Cái giọng đó khiến tôi cũng không tự chủ được mà cũng run lên.

Mục Bạch đứng chắn giữa tôi và người đàn ông đó, đưa huy chương cho tôi, lộ ra hai chiếc răng cửa: "Đàn chị, huấn luyện viên có chút chuyện tìm tôi, huy chương cậu cầm giúp tôi nhé."

Tôi ngẩn người một chút rồi nhận huy chương, có chút bối rối.

"Không phải Mục Bạch vừa chạy được giải nhất sao? Sao huấn luyện viên lại giận dữ thế?!"

Có lẽ Mục Bạch ở trong đội bị ức h.i.ế.p cũng nên.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Lý Vũ nhận ra tôi có thắc mắc, anh ấy gãi đầu rồi mới nói: "Mục Bạch bị trẹo chân rồi."

"Ban đầu huấn luyện viên bảo Mục Bạch bỏ thi, tháng sau sẽ có cuộc tuyển chọn vào đội tỉnh, với trình độ của Mục Bạch, vào đội tỉnh không thành vấn đề, nhưng điều kiện là phải điều trị tốt vết thương. Bây giờ cậu ấy tham gia thi đấu đột xuất, huấn luyện viên chắc chắn giận lắm."

Thấy tôi có vẻ lo lắng, Lý Vũ gãi gãi đầu: "Em dâu đừng lo lắng quá, Mục Bạch hiểu rõ mà, thực sự đấy."

Tôi không thể nói rõ cảm giác trong lòng, đưa huy chương vào tay Lý Vũ: "Chờ cậu ấy về, cậu giúp tôi đưa lại cho cậu ấy. Tôi còn có lớp học, phải đi trước."

Nói xong, tôi nhanh chóng rời đi. Trở lại ký túc xá, tôi vẫn không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

"Hi Hi, cậu nói Mục Bạch có phải thích tôi không?"

"Cậu mới phát hiện ra à?" Lý Hi không thèm nhìn tôi: "Lần trước ra ngoài, cái cách mà cậu ta quan tâm cậu ấy, tôi nói cậu ta không có ý gì đâu, cậu có tin không?"

Tôi nhíu mày, thật sự không biết phải làm sao với chuyện này.

Từ chối thì cũng không phải, vì người ta cũng chưa nói gì; không từ chối thì tôi cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Mục Bạch.

Mặc dù chỉ mới quen Mục Bạch không lâu, nhưng cậu ấy đã chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng tôi.

Nhưng vết thương ở chân của Mục Bạch lại không phải chuyện của tôi, tôi không thể vượt qua khúc mắc trong lòng.

Đang mải suy nghĩ lung tung thì điện thoại đột nhiên vang lên: "Đàn chị, chị đi rồi à?"

Là Mục Bạch.

Giọng cậu ấy nghe có chút cẩn trọng: "Chị giận rồi à…"

Dù là cậu ấy bị thương, nhưng giờ lại lo lắng cho tôi.

"Mục Bạch, cậu còn học tiếng Anh không?" Tôi cào cào trang vở: "Tôi dạy cậu tiếng Anh nhé."

Kể từ hôm đó, mỗi khi kết thúc buổi tập, Mục Bạch sẽ cùng tôi đến thư viện. Hầu hết thời gian tôi đều giao bài tập cho cậu ấy, còn tôi thì ngồi ôn lại bài, để cậu ấy làm đề, khi nào gặp vấn đề thì cùng nhau giải thích.

Cái cách học này cứ khiến tôi có cảm giác như mình đang chăm sóc một đứa trẻ. Mục Bạch cũng rất ngoan, cứ nằm cạnh tôi như một chú chó lớn ngoan ngoãn, không hề phát ra tiếng động.

Gần đến kỳ thi, có lúc tôi quên mất thời gian, cứ chăm chú ôn bài cho đến khi thư viện đóng cửa. Mãi đến khi mọi người xung quanh đã đi hết, tôi mới nhận ra đã là 10 giờ tối.

Quay đầu lại thấy Mục Bạch không biết từ lúc nào đã ngủ gục trên bàn, lông mi cậu ấy hình thành một chiếc quạt nhỏ dưới mắt, tôi còn nhìn thấy vết bầm trên mặt cậu ấy.

"Mục Bạch?" Tôi khẽ chạm vào khuỷu tay của Mục Bạch, cậu ấy mới mơ màng tỉnh dậy: "Đi rồi à?"

"Nếu cậu mệt thì sau này làm bài xong thì về trước, đừng đợi tôi."

"Tôi không mệt." Nói xong, Mục Bạch ngáp một cái rồi vội vàng che miệng lại, dáng vẻ hệt như một đứa trẻ vừa phạm lỗi.

Trên đường về, trong khuôn viên trường chẳng còn mấy người. Mục Bạch đi bên trái tôi, bỗng nhiên từ trong bụi cỏ có một thứ nhảy ra.

Tôi giật mình, Mục Bạch lập tức kéo tôi về phía sau.

Sau đó nói: "Không sao đâu, chỉ là mèo thôi."

"À." Tôi cúi mắt, ánh nhìn của tôi dừng lại trên tay Mục Bạch đang nắm lấy tay tôi.

Ngón tay của cậu ấy dài, rất đẹp, nhưng lòng bàn tay thô ráp lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, mang theo sức nóng mạnh mẽ.

"Xin lỗi, tôi…" Mục Bạch phản ứng còn mạnh hơn tôi, vội vàng rút tay lại, hoảng hốt như thể tôi là người đã làm gì sai.

Ban đầu chẳng có gì lớn, nhưng Mục Bạch lại khiến tôi đỏ mặt, vừa khéo đi đến dưới ký túc xá lại thấy những đôi tình nhân ôm nhau, hôn hít say đắm.

Không hiểu sao, phản ứng đầu tiên của tôi là che mắt Mục Bạch lại: "Nhóc con, không được nhìn."

Mục Bạch bị che mắt, nhưng môi cậu ấy lại cong lên một đường cong đẹp: "Ừ, không nhìn."

Ngoan thế này, muốn xỉu quá.

Tôi quay mặt đi: "Tôi lên trước."

Tối đó, nằm trên giường, tôi nhìn thấy tin nhắn "Chúc ngủ ngon" của Mục Bạch, khẽ thở dài.

Thằng nhóc Mục Bạch này, luôn khiến tôi cảm thấy như đang làm hại những mầm non của đất nước.

Một lúc sau, Li Xi hối hả lay tôi dậy: "Tô Hỉ, cậu xem Weibo của anh Thi Vũ chưa? Anh ấy... anh ấy nói anh ấy đã về Bắc Thành rồi!"

Loading...