THẬP NIÊN NHẤT MỘNG - 01
Cập nhật lúc: 2024-11-16 09:20:07
Lượt xem: 138
————————
1.
Khi lưỡi đa/o xuyên qua người, đó là lần đầu tiên ta thấy một Phó Tĩnh Trì luôn điềm tĩnh và trầm tính lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ luống cuống.
Chàng gần như không đứng vững được, run rẩy loạng choạng chạy về phía ta: "A Vũ, nàng cố lên, xin nàng hãy cố chịu thêm chút nữa, ta xin nàng…”
Miệng ta toàn là má/u, nói cũng không nói nổi, chỉ có thể hơi nhếch khóe môi rồi mỉm cười với chàng lần cuối.
Phó Tĩnh Trì, ta không muốn trở thành điểm yếu của chàng, không muốn trở thành cái cớ để người khác đe dọa chàng.
…
Mở mắt ra lần nữa, cát vàng đầy trời đã biến mất.
Ta ngồi thẳng người dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa hải đường đã nở rộ.
Tì nữ Tiểu Vân tung tăng chạy vào: "Tiểu thư, chúng ta thay y phục rồi ra ngoài đi. Cô gia nói bận công vụ, tối nay không thể cùng người đi xem hội đèn lồng được."
Ta vẫn đang ngơ ngác, lại thấy bản thân trong gương đồng trẻ ra cả chục tuổi, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Những lời thì thầm bên tai và nỗi đau thể xác chân thật như vậy, hoá ra chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Tiểu Vân vẫn đang hào hứng lải nhải về hội đèn lồng tối nay náo nhiệt như thế nào, nhưng trái tim ta lúc này lại rất đau, đau đến suýt thì không nhịn được nước mắt.
Cái gì mà bận công vụ chứ, Phó Tĩnh Trì chẳng qua là sợ một mình lẻ loi mới tìm một cái cớ để trốn thôi.
Một lần hiểu lầm lại khiến ta hận Phó Tĩnh Trì đến mười năm. Mười năm, ta cứ hễ gặp chàng là lại buông ra những lời lẽ thậm tệ, xúc phạm, sỉ nhục chàng, thậm chí còn qua lại với nam nhân khác sau khi thành thân với chàng.
Ngày này kiếp trước, ta còn cùng trúc mã của mình, Mạnh Khê Bạch, trải qua ngày hội này.
Hắn là công tử nhà giàu nổi tiếng lịch lãm ở thành Trường An này, trong một lần ngoài ý muốn mà đôi mắt đã bị thương.
Ngoài kia đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa rực trời mà hắn chẳng nhìn thấy gì nên ta liền lên phố mua ít rượ/u thịt tới phủ bầu bạn với hắn.
Mãi đến tận giờ giới nghiêm ta mới về, vừa bước ra cửa đã thấy Phó Tĩnh Trì đứng lẻ loi bên bức tường, tay cầm chiếc đèn lồng thỏ trắng.
Tim ta hẫng một nhịp, giả vờ như không thấy rồi bước lên xe ngựa.
“A Vũ”
Phó Tĩnh Trì thậm chí còn không dám lên xe mà chỉ vén rèm đưa đèn lồng vào:
“Nàng nói mình muốn một con thỏ.”
Ta lạnh lùng nhìn chàng:
"Ngài nhớ nhầm rồi, ta không muốn."
Một tia đau đớn thoáng qua trong mắt Phó Tĩnh Trì:
"Ta đã phải giải rất lâu mới giành được chiếc đèn này.”
"Thì sao?"
Ta bật cười: “Ít đọc sách thì cũng đừng tự chuốc nhục. Trước đó không có gì có thể làm khó được Khê Bạch, một người tài giỏi xuất chúng như vậy lại vì lòng tham ích kỷ của ngài mà mất đi đôi mắt, mất cả tương lai tiền đồ xán lạn phía trước. Vậy mà ngài vẫn còn mặt mũi đến đây tìm ta?"
Bàn tay cầm đèn lồng của Phó Tĩnh Trì dần dần hạ xuống: "A Vũ, lúc đó chỉ là ngoài ý muốn, ta không ngờ là hắn sẽ chắn trước mặt ta.”
"Cứ cho là ngoài ý muốn đi, nhưng cho dù chàng ấy chắn trước mặt thì võ công của ngài cao cường như vậy, bảo vệ chàng ấy khỏi sá/t thủ là điều gì khó lắm sao? Phó Tĩnh Trì, là ngài cố ý.”
Những cuộc đối thoại như này sau khi chúng ta thành thân thỉnh thoảng vẫn diễn ra. Phụ mẫu ta mất sớm, bá phụ thì hám danh hám lợi, vốn ngay từ đầu đã không thích Mạnh Khê Bạch nên liền quay đầu chấp thuận lời cầu thân của Phó Tĩnh Trì.
Mãi sau này ta mới biết rằng tai nạ/n đó có người nhúng tay vào, nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Chỉ sau nửa năm sống cùng với Phó Tĩnh Trì như những cặp phu thê bình thường, ta bị quân địch bắt đi.
Cũng không biết sau khi ta c.h.ế.t, Phó Tĩnh Trì có thắng trận hay không.
2
"Cũng may cô gia đang bận, nếu không thì chúng ta cũng chẳng có thời gian gặp Mạnh công tử."
Tiểu Vân lại bắt đầu hào hứng lựa y phục:
"Tiểu thư, hôm nay mặc bộ váy Bách Điệp đi ạ, trông rất hợp với bộ trâm hoa hải đường lắm luôn."
Trong gương là một thiếu nữ tóc đen da trắng, môi anh đào má hây hây, tươi tắn rạng rỡ như đóa hoa hải đường ngoài cửa sổ.
Đúng vậy, mười sáu tuổi thì sao có thể không trẻ trung tươi tắn được?
Mười sáu tuổi... Ta chợt bừng tỉnh: "Phó Tĩnh Trì thì sao? Phó Tĩnh Trì đâu rồi?"
Nếu đây không phải là một giấc mơ, vậy ông trời đã cho ta quay về mười năm trước, nhất định là để cho ta bù đắp tiếc nuối cả đời này.
Phó Tĩnh Trì chưa được ngắm kĩ ta năm mười sáu tuổi, mà ta cũng chưa bao giờ dừng ánh mắt trên người chàng của tuổi đôi mươi.
Phó Tĩnh Trì lấy cớ cũng dở thật, Tết Thượng Nguyên không cần luyện binh, chàng cũng chả phải thị vệ hoàng thành, thì lấy đâu ra công vụ mà bận rộn.
Huống hồ, hôm nay còn là ngày nghỉ, ngay cả quân doanh cũng trống hơn nửa.
Lúc ta tìm được Phó Tĩnh Trì, chàng đang ngồi một mình trong lều, ánh nến rõ ràng ấm áp nhưng lại khiến mắt ta cay xè.
" Phó Tĩnh Trì..."
Ta mới hé miệng nước mắt đã trực rơi.
Phó Tĩnh Trì ngẩng đầu lên, vội gập cuốn sách đang đọc lại, muốn lau nước mắt cho ta nhưng cứ do dự không dám, chỉ lạnh lùng hỏi: “Sao nàng lại tới đây?”
Ánh mắt ta dừng lại ở cuốn sách.
Tuyển tập đầy đủ các câu đố trong tết Thượng Nguyên?
Được, cảm động thành cảm lạnh luôn.
Phó Tĩnh Trì không nghĩ rằng ta sẽ đến, lại cảm thấy giọng điệu vừa rồi quá lạnh lùng liền đứng dậy nói thêm: "Không phải nàng muốn..."
Chàng nói nửa chừng lại thôi, ta biết chàng muốn nói gì.
Chàng vẫn luôn biết chuyện giữa ta và Mạnh Khê Bạch, bây giờ trốn trong doanh trại không chỉ vì biết ta không muốn đi xem hội đèn lồng với chàng, mà còn biết ta muốn tìm Mạnh Khê Bạch.
Thế mà còn có tâm tư đi hội đèn giải đố lấy bằng được đèn lồng thỏ trắng cho ta.
...Ta đúng là đồ c.h.ế.t tiệt mà.
Ta lau nước mắt rồi kéo tay Phó Tĩnh Trì, "Đi thôi, đi ngắm đèn."
Vậy mà chàng lại lùi về một bước, nói bằng giọng chua chát: "Nàng vẫn là đi cùng hắn đi, ta còn có việc…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thap-nien-nhat-mong/01.html.]
Ta hiểu tâm trạng của Phó Tĩnh Trì, chàng không biết vì sao ta lại thay đổi, tự nhiên cũng sẽ không dám nhận lời.
Sau vài năm thành thân, chỉ cần ta đối xử tốt với chàng một chút, sau đó chắc chắn sẽ bắt chàng phải trả lại gấp trăm ngàn lần.
“Phó Tĩnh Trì, cái gì cũng có cái giá của nó.”
Đây là lời ta từng nói với chàng, không phải chàng chưa từng giải thích, mà là ta không tin.
Vì vậy chàng chỉ có thể im lặng chịu đựng những nhát đa/o ta đâ/m vào tim chàng.
Hình ảnh Phó Tĩnh Trì hốt hoảng ôm lấy ta lại hiện lên trước mắt, thật sự rất khó chịu, ta liền bước tới túm lấy chàng:
“Chàng thì bận việc gì chứ? Ngồi giải đố à? Hay là chàng có nữ nhân nào khác bên ngoài rồi?”
Phó Tĩnh Trì đứng hình: “Không có, nàng đang nói bậy cái gì vậy...?”
"Thế sao chàng không đi hội đèn với thiếp!”
Ta nhe răng trừng chàng, sau đó nắm tay chàng đi ra ngoài:
"Không phải thiếp đã nói là muốn lồng đèn con thỏ rồi sao, đêm nay chàng phải lấy về cho thiếp!"
Phó Tĩnh Trì như một khúc gỗ, để mặc ta dẫn vào xe ngựa.
Trước cửa thành, đoạn đường dài mười dặm rực rỡ ánh đèn, rộn ràng tiếng nói, các thiếu nữ chạy về phía người thương với nụ cười yêu kiều trên môi.
Ta kéo Phó Tĩnh Trì về phía đám đông.
Nhưng không kéo nổi.
Chỉ thấy chàng nhìn xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau của chúng ta, trầm giọng nói:
"A Vũ, lần này chúng ta trao đổi cái gì đây? Ta không hòa ly đâu."
3
"Ờ."
Ta đáp lại một tiếng rồi kéo mạnh chàng hoà vào đám người náo nhiệt, "Thật trùng hợp, thiếp cũng không muốn hòa ly."
Phó Tĩnh Trì còn muốn nói gì đó nữa nhưng ta không cho chàng cơ hội, kéo chàng đi từng nhà tìm hết một lượt cho đến khi tìm được chiếc lồng đèn con thỏ như kiếp trước: "Được rồi, chàng đoán đi."
Mặt Phó Tĩnh Trì lập tức trở nên lúng túng:
"Hay là mua một cái được không?"
Ta chống nạnh: "Không được, thiếp muốn cái này cơ!"
Kiếp trước đèn lồng không những không tặng được, mà còn bị xe ngựa cán hỏng. Không phải là ta không nhìn ra sự thất vọng mà Phó Tĩnh Trì đang cụp mắt che giấu, mà lúc đó ta chỉ cảm thấy rất phiền.
Nhưng bây giờ chỉ thấy đau lòng c.h.ế.t đi được.
Trong lòng ta bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, bù đắp cho chàng, bù đắp cho chàng, phải bù đắp cho chàng!
Ta cười tủm tỉm chờ Phó Tĩnh Trì giải câu đố, ai ngờ sau lưng lại có người nói ra đáp án.
"Là đèn dầu. Tiểu sinh bất tài, còn có vế đối sau, Ô long thượng bích, thân phi vạn điểm kim tinh (*)”
(*) Rồng đen leo tường, trên thân khoác vạn ngôi sao vàng.
Đám đông ầm ĩ khen hay, ta quay đầu lại nhìn, tâm trạng tụt xuống tận đáy.
Ông chủ cười cười đem đèn lồng đưa cho Mạnh Khê Bạch, nhìn thấy vải trắng che mắt hắn lại lộ ra vài phần tiếc nuối.
Mạnh Khê Bạch gật đầu khẽ cười : "Đưa cho cô nương này đi."
Từ khi mắt bị thương, Mạnh Khê Bạch mỗi ngày đều buồn bực tự nhốt mình trong phòng, hôm nay tại sao hắn lại ra ngoài chứ.
Lại thấy Phó Tĩnh Trì rất căng thẳng. Nếu không phải ta đang nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, e rằng lúc này chàng đã chạy xa rồi.
Nghĩ đến kiếp trước, ta nhíu mày: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Xin lỗi."
Mạnh Khê Bạch có chút sững sờ nắm lấy cánh tay của thư đồng (*) đi cạnh, "Ta thấy nàng mãi không tới, ta rất muốn gặp nàng, nên mới bảo A Võ (**) ra ngoài cùng ta."
(*) Đứa nhỏ hầu hạ trong nhà, thường là sai vặt hay hầu việc nghiên bút. Hát nói của Nguyễn Công Trứ: » Dăm ba chú tiểu đồng lếch thếch «.
(**) Hán tự trong tên thư đồng và nu9 đều là ‘Vũ’ - wu, đồng âm, trong tên thư đồng là 武, wu trong ‘Võ thuật’, còn nữ chính là 羽, wu trong ‘Lông vũ’, một bên mạnh mẽ một bên mềm mại. Tụi mình sẽ để tên thư đồng là A Võ để phân biệt với tên nu9 🥲
Hắn dừng một chút rồi cúi đầu: "Ta thật sự xin lỗi, A Vũ, ta làm nàng lo lắng rồi."
Mạnh Khê Bạch rất biết thể hiện sự yếu đuối của mình, trên gương mặt nhợt nhạt lại rủ xuống vài sợi tóc, càng lộ ra vẻ yếu ớt thê lương hơn.
Nhưng Phó Tĩnh Trì chỉ biết kìm nén nỗi đau, giả vờ xa lánh thờ ơ: "Ta có việc phải đi trước, không đi cùng nàng nữa."
"Chàng dám!"
Ta sắp tức c.h.ế.t rồi, tình địch đến trước mặt không đánh lại còn chạy, chàng có xứng với cái danh Tiểu tướng quân không?
Ta túm chặt Phó Tĩnh Trì, từ chối nhận chiếc đèn lồng thỏ trắng đó:
“Đầu tiên, ta không phải là cô nương mà là Phó phu nhân. Thứ hai, ta muốn gì thì phu quân tự khắc sẽ mua cái đó. Cuối cùng, A Võ, bên ngoài rất đông, đưa công tử về đi."
Trên mặt Mạnh Khê Bạch hiện lên một tia ngỡ ngàng ngơ ngác, hắn tìm hướng vừa phát ra âm thanh rồi quay sang nói với ta:
"A Vũ, nàng giận ta sao? Không phải ta cố ý chạy ra ngoài đâu, ta không biết Phó tướng quân cũng ở đây."
Nếu ta không biết thích khách là do Mạnh Khê Bạch tự tìm đến, tự hắn làm mắt hắn bị thương.
Chỉ vì để chia rẽ ta và Phó Tĩnh Trì, đồng thời giành được cảm tình của đại công chúa để có thể trở thành phò mã, nếu là ta lúc đó nhất định sẽ cùng hắn trở về Mạnh phủ.
May mắn thay, ông trời cho ta trở lại rồi.
Nói xong những lời này, ta không thèm để ý Mạnh Khê Bạch nữa, kéo Phó Tĩnh Trì ra khỏi sạp hàng đèn lồng.
Phó Tĩnh Trì đi theo ta từng bước, vô vàn cảm xúc trong mắt chàng cuối cùng đều hóa thành sự nhẫn nhịn: “A Vũ, hôm nay ta rất vui…”
“Ồ, thế à?”
Phó Tĩnh Trì hai mươi tuổi đã bị ta tổn thương quá nhiều rồi. Chàng cứ như con nhím xù hết gai nhọn lên, nhưng lại sợ làm ta bị thương, đành phải tự đ.â.m mình đến m.á.u tươi đầm đìa.
Ta từ bỏ ý định từ từ tiếp cận, ngẩng đầu nhìn chàng:
”Chỉ vậy mà đã thấy vui rồi? Thế thì còn có thứ sẽ khiến chàng càng vui hơn.”
Dưới bầu trời pháo hoa, trong con hẻm không người, ta nhón chân, đặt một nụ hôn lên môi chàng.
——