Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 17
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:24:12
Lượt xem: 2
Tường ngã, mọi người đẩy. Cố Nguyệt Hoài vốn không được yêu thích trong thôn, nên chẳng ai đứng ra bênh vực cô. Cuối cùng, cô đành cắn răng chịu đựng, chấp nhận gả cho Nhậm Thiên Tường – người đã phá nát cuộc đời mình.
Đêm đó thay đổi cả số phận cô. Dù nói là “gả chồng”, thực chất lại chẳng khác gì “bắt rể”. Sau khi kết hôn, Nhậm Thiên Tường không quay về thành phố mà ở lại nhà họ Cố.
Những ngày đầu, anh ta đối xử với cô không tệ. Với vẻ ngoài đẹp trai và sự khéo léo trong lời ăn tiếng nói, chỉ trong nửa tháng, Nhậm Thiên Tường đã biến cô từ một người cứng cỏi thành kẻ ngoan ngoãn, mềm yếu.
Cô từng nghĩ, nếu đã không còn đường lùi, thì hãy học cách chấp nhận. Nhưng tất cả chỉ là một màn kịch. Mọi thứ thay đổi khi Điền Tĩnh bất ngờ đào được một vài hòm đồ cổ và vàng bạc.
Sau đó, cô mới biết Nhậm Thiên Tường tiếp cận cô không phải vì tình yêu. Tất cả đều nhằm vào bảo tàng bí mật mà tổ tiên nhà họ Cố chôn giấu. Một bí mật mà ngay cả cô cũng không hay biết, không rõ anh ta nghe được từ đâu.
Nga
Điền Tĩnh “chí công vô tư” nộp toàn bộ số của cải đó cho đại đội, giúp thôn Đại Lao Tử được cấp trên khen ngợi. Đại đội không dám nuốt riêng mà báo lên cấp huyện. Kết quả, lãnh đạo huyện ban thưởng một chức công nhân chính thức tại nhà máy dệt ở thị trấn cho Điền Tĩnh – biến cô ta từ kẻ ở quê thành người thành phố, được ăn lương thực thương phẩm.
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy bi ai. Gia sản tổ tiên nhà họ Cố lại trở thành bàn đạp cho Điền Tĩnh bước vào cuộc sống thành thị. Nhưng thứ khiến cô hận Điền Tĩnh đến tận xương tủy không chỉ dừng lại ở sự kiện đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/17.html.]
Nếu bi kịch của cô là ngọn lửa đốt cháy danh dự nhà họ Cố, thì Điền Tĩnh chính là kẻ châm ngòi khiến gia đình cô tan nhà nát cửa, đưa họ đến kết cục thê thảm nhất. So với Trần Nhân, Trần Nguyệt Thăng hay thậm chí là Nhậm Thiên Tường, người cô căm hận nhất chính là Điền Tĩnh.
“Em gái!”
Giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của Cố Nguyệt Hoài. Cô giật mình, nén lại sự thù hận nơi đáy mắt, ngẩng lên nhìn bóng dáng cao lớn của Cố Đình Hoài.
Cô khẽ cong môi, gọi một tiếng dịu dàng:
“Anh cả.”
Nhậm Thiên Tường liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, trong lòng thoáng chốc giật mình.
Mặc dù anh ta là bạn của Cố Đình Hoài, nhưng trước nay chưa từng gặp cô em gái duy nhất của anh. Những lời đồn đại mà anh từng nghe chỉ nói cô béo phì và xấu xí.