Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 10
Cập nhật lúc: 2024-11-21 19:49:55
Lượt xem: 0
Đời này, cô tự nhủ, nhất định phải sống thật tốt, không bao giờ để bản thân đi vào con đường cũ nữa.
Từ công xã Hoàng Oanh về thôn Đại Lao Tử chỉ mất khoảng hai mươi phút đi bộ. Cuối thu, thời tiết dịu mát, tuy đường về có phần mệt nhọc nhưng cũng không đến mức khó chịu.
Cố Nguyệt Hoài đi được vài bước liền thở dốc, bàn tay xoa nhẹ eo, ánh mắt nhìn xuống thân hình thô kệch như một thùng nước của mình mà bật cười khổ. Sống lại một lần, cái gì cũng tốt, nhưng việc phải làm quen lại với thân thể cồng kềnh này đúng là thử thách không nhỏ.
Kiếp trước, cô phải mất ba năm mới giảm béo thành công. Kiếp này, kế hoạch giảm cân nhất định phải được đặt lên hàng đầu.
Trên con đường đất mấp mô, người đi bộ chiếm đa số. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lừa, xe bò hoặc xe cút-kít lướt qua, kéo theo ánh mắt ngưỡng mộ của đám người.
Cố Nguyệt Hoài, với danh tiếng khắp các làng xóm, vừa xuất hiện đã thu hút không ít ánh mắt tò mò và dèm pha. Những phụ nữ đi ngang qua cô, có người cố ý quay lại nhìn bóng lưng cô rồi thì thầm, chép miệng đầy khinh miệt:
"Không biết xấu hổ, cứ đeo bám người ta mãi!"
"Cũng thật tiếc cho tiểu đội trưởng Trần Nguyệt Thăng, sao lại để người như cô ta bám dính chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/10.html.]
Những lời thì thầm ấy, dù nhỏ đến mấy, vẫn lọt vào tai Cố Nguyệt Hoài. Nhưng cô chẳng bận tâm. Trong lòng cô lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: nhanh chóng về nhà.
Sống lại một lần, cô sẽ được gặp lại cha già và các anh trai của mình. Nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của họ ở kiếp trước, Cố Nguyệt Hoài cảm thấy như có ngàn vạn mũi kim đ.â.m vào ngực.
Cha và anh cô đối xử với cô tốt đến mức không tiếc m.ó.c t.i.m móc phổi ra vì cô. Vậy mà cô đã làm gì?
Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài dần ươn ướt, cô vô thức tăng tốc, vội vàng muốn trở về, ôm lấy họ và nghiêm túc nói:
"Niếp Niếp đã trở về rồi."
Cổng thôn Đại Lao Tử có một cây hòe cổ thụ lớn, bên cạnh là một chiếc giếng nước. Trước đây, người trong thôn thường treo dải lụa đỏ lên cây để cầu phúc. Nhưng về sau, những phong tục ấy bị coi là "tàn dư phong kiến". Chính quyền cưỡng chế hoặc đốn cây, hoặc tháo hết những dải lụa xuống.
Cây hòe cổ này, vì đã sống qua mấy trăm năm, là linh hồn của thôn nên dân làng không nỡ đốn bỏ. Họ tự giác tháo xuống tất cả những dải lụa đỏ rực rỡ trên cây, giữ lại thân cây sừng sững như một minh chứng cho thời gian.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn cây hòe một thoáng, rồi tiếp tục bước đi. Chỉ trong chốc lát, cô đã tới cuối thôn, nơi căn nhà bằng đất của gia đình cô đứng đó.
Nga