Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Thao Túng - Chương 1.
Cập nhật lúc: 2025-01-23 02:39:06
Lượt xem: 210
Mùa hè năm 1973, tiếng sấm rền vang, mây đen thấp thoáng như báo hiệu một trận bão lớn sắp tới.
Trong phòng bệnh của bệnh viện thuộc quân khu thành phố Bắc Kinh, Khương Tri Tri cụp mắt, cố đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người ở phòng khách bên ngoài. Họ dường như không hề nghĩ tới việc hạ thấp giọng nói.
“Mẹ, từ nhỏ con đã lớn lên ở nông thôn, khổ cực gì con cũng chịu được. Vì thế, lần này để con đi xuống nông thôn đi. Tri Tri chắc chắn không chịu nổi cảnh cực khổ ở nông thôn, cũng chính vì sợ hãi nên mới gây chuyện.”
“Không được! Con là con gái ruột của mẹ, những năm qua con đã khổ sở ở nông thôn rồi! Lần này phải để Khương Tri Tri đi! Nó đã dùng danh phận của con để sống sung sướng bao nhiêu năm, giờ phải xuống nông thôn là chuyện đương nhiên.”
“Mẹ, con nói thật lòng mà. Con muốn xuống nông thôn, con không muốn lấy Chu Tây Dã. Khương Tri Tri không muốn xuống nông thôn, mà lại muốn cưới Chu Tây Dã, vậy không phải là quá hợp sao?”
“Còn nữa, lần này đi xuống nông thôn, không phải bố đã nói rồi sao, cũng gần với nhà mình, mọi người có thể thường xuyên tới thăm con mà. Hơn nữa, bây giờ chính sách cũng thoáng hơn, cuộc sống ở nông thôn cũng không quá cực khổ đâu.”
“Chuyện này… Để mẹ bàn lại với bố con. Nhưng Chu Tây Dã rất xuất sắc, về ngoại hình lẫn năng lực, tất cả đều vượt trội.”
“Mẹ, con biết mà. Con đã xem qua ảnh của anh Tây Dã rồi, anh ấy thực sự rất tốt… Nhưng mẹ ơi, Khương Tri Tri tự tử, con đã thấy mẹ khóc. Con không muốn khiến mọi người khó xử.”
“Vả lại, con không muốn sống dưới sự che chở của mọi người mãi. Con cảm thấy con có thể dựa vào lao động và nỗ lực của mình để tạo dựng một tương lai tốt đẹp!”
…
Khương Tri Tri sờ lên cánh tay phải đang bó bột, rồi lại chạm vào cổ tay quấn đầy băng gạc, khóe môi hiện lên một nụ cười mỉa mai.
Ai mà ngờ được rằng, trong lúc thực hiện nhiệm vụ, cô gặp sự cố và cứ nghĩ mình đã c/h/ế/t. Nhưng khi mở mắt ra, cô lại xuyên không về năm 1973, nhập vào thân xác của một cô gái cũng tên là Khương Tri Tri.
Nguyên chủ và Tôn Hiểu Nguyệt, người đang trò chuyện bên ngoài, bị đánh tráo từ nhỏ.
Năm đó, mẹ ruột của nguyên chủ, vì thấy gia cảnh nhà họ Khương trong cùng phòng bệnh tốt hơn nên đã lén tráo đổi con.
Sau này, khi sắp qua đời, bà ấy mới tỉnh ngộ và dẫn Tôn Hiểu Nguyệt tới Bắc Kinh nhận người thân.
Vợ chồng Khương Chấn Hoa, khi nhìn thấy khuôn mặt của Tôn Hiểu Nguyệt giống hệt Tống Vãn Anh, thì không chút nghi ngờ, chỉ tràn ngập áy náy và đau lòng, mà nhận lại con gái ruột. Sau khi chứng kiến cảnh gia đình đoàn tụ, mẹ ruột của nguyên chủ mới an tâm trút hơi thở cuối cùng tại bệnh viện.
Mặc dù Khương Chấn Hoa và Tống Vãn Anh vẫn có tình cảm với Khương Tri Tri – người con gái họ đã nuôi nấng suốt 19 năm, họ cảm thấy thêm một đứa con gái cũng tốt , không để nguyên chủ rời đi.
Nửa năm sau khi nhận lại con, Khương Chấn Hoa gặp vấn đề và bị cử báo, buộc phải xuống vùng nông thôn cải tạo lao động. Những người con chưa kết hôn cũng phải đi cùng.
Cặp vợ chồng không đành lòng để con gái ruột chịu khổ, nên đã hạ mình nhờ vả nhà họ Chu, gả Tôn Hiểu Nguyệt cho người con cả Chu Tây Dã, đồng thời quyết định để nguyên chủ xuống nông thôn.
Khi biết chuyện, nguyên chủ kiên quyết phản đối việc phải xuống nông thôn làm ruộng, hơn nữa cô lại thầm yêu Chu Tây Dã từ lâu. Vì vậy, cô khóc lóc, làm loạn, nhưng cuối cùng không thay đổi được quyết định của bố mẹ. Trong cơn tuyệt vọng, cô c.ắ.t c.ổ tay tự tử, lại vô tình làm gãy tay. Chính vào lúc này, Khương Tri Tri xuyên không tới.
Nhớ lại sự cố chấp của nguyên chủ, Khương Tri Tri không khỏi thở dài. Dù sao, bố mẹ Khương cũng là bố mẹ ruột của Tôn Hiểu Nguyệt, giữ lại điều tốt cho cô ấy là điều dễ hiểu. Nguyên chủ đã ăn sung mặc sướng suốt 19 năm ở nhà họ Khương, như vậy đã là rất may mắn rồi.
Xuống nông thôn thì xuống nông thôn thôi!
Còn việc cưới gả, cô vốn chẳng mấy hứng thú.
Khi đang tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Tống Vãn Anh dắt tay Tôn Hiểu Nguyệt bước vào.
Nhìn thấy Khương Tri Tri ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt bình thản, khóe môi Tống Vãn Anh hơi mím lại, bà bỗng cảm thấy chột dạ, không biết cô có nghe được những lời nói ban nãy không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-thao-tung/chuong-1.html.]
Bà cố nặn ra nụ cười, bước tới: “Tri Tri, con tỉnh rồi à? Có chỗ nào không thoải mái không? Sao con lại ngốc nghếch như vậy chứ? Có chuyện gì mà không thể giải quyết được, con nhất định phải làm ầm lên rồi tự tử. Nếu phát hiện trễ một chút, con còn giữ được mạng không?”
Nhắc tới chuyện tự tử, chút áy náy ban nãy của Tống Vãn Anh lập tức tan biến.
Dù sao cũng đã nuôi nấng suốt 19 năm, dù không phải con ruột, nhưng sau khi biết sự thật bà cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc bỏ rơi cô. Thế mà cô lại không thể chấp nhận được sự tồn tại của con gái ruột của họ!
Ngày thường, cô còn kéo theo đám trẻ trong đại viện xa lánh Tôn Hiểu Nguyệt, ngấm ngầm chơi xấu Tôn Hiểu Nguyệt, thậm chí phá hỏng đồ đạc mà Tống Vãn Anh mua cho Tôn Hiểu Nguyệt…
Mà bây giờ, vì không nỡ để con gái ruột chịu khổ xuống nông thôn, nên bà lại muốn Tôn Hiểu Nguyệt gả cho Chu Tây Dã. Vậy mà Khương Tri Tri lại làm loạn đến mức tự tử.
Bà thật sự không hiểu nổi, tại sao con bé lại ích kỷ và không biết điều đến thế!
Tôn Hiểu Nguyệt khoác tay Tống Vãn Anh, gương mặt có chút rụt rè nhìn Khương Tri Tri:
“Tri Tri, cô đừng giận nữa. Vừa nãy tôi đã nói với mẹ rồi, để tôi xuống nông thôn cũng được. Cô từ nhỏ đã sống trong sung sướng, chưa từng chịu khổ hay làm nông, chắc chắn không thể chịu nổi cuộc sống ở đó. Với lại, tôi cũng mới biết cô thích anh Tây Dã, vậy để cô gả cho anh ấy đi.”
Mặc dù đã trở về nhà họ Khương hơn nửa năm, nhưng dáng người của Tôn Hiểu Nguyệt vẫn gầy yếu, làn da xỉn màu, hoàn toàn trái ngược với làn da trắng mịn, hồng hào của Khương Tri Tri.
Cô ta nheo mắt nhìn khuôn mặt của Khương Tri Tri, trong ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét và căm hận, nhưng trong lòng lại thấy hả hê.
Không ai biết được, cô ta chính là người trọng sinh trở lại.
Kiếp trước, cô ta vui vẻ gả cho Chu Tây Dã – người đàn ông được cả đại viện yêu mến. Nhưng sau khi kết hôn mới phát hiện ra rằng, Chu Tây Dã chẳng khác nào một ngọn núi băng, không thể nào làm ấm, cũng chẳng thể dựa vào.
Anh ta luôn ít nói, ánh mắt sắc bén như dao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Sau này, khi chiến tranh biên giới nổ ra, Chu Tây Dã hy sinh trên chiến trường, trở thành một anh hùng.
Còn cô ta, với danh nghĩa góa phụ của anh hùng, bị nhà họ Chu giám sát nghiêm ngặt, không cho tái giá, phải ở vậy làm quả phụ cả đời!
Ngược lại, Khương Tri Tri, dù trước đó đã tự tử gây rối, nhưng cuối cùng vẫn phải xuống nông thôn. Ở đó, cô ta gặp được một thanh niên trí thức, hai người tự do yêu nhau và kết hôn. Sau khi kỳ thi đại học được khôi phục, người đàn ông ấy thi đỗ và từng bước thăng tiến, cuối cùng trở thành một lãnh đạo cấp cao.
Còn Khương Tri Tri, nhờ khuôn mặt xinh đẹp của mình, được người đàn ông đó sủng ái cả đời.
Đến tận khi c/h/ế/t, Tôn Hiểu Nguyệt vẫn hận, tại sao?
Rõ ràng Khương Tri Tri đã dùng thân phận của cô ta để sống sung sướng trong nửa đời đầu, vậy mà nửa đời sau vẫn hạnh phúc đến thế?
May mà ông trời có mắt, để cô ta được trọng sinh trở lại!
Lần này, cô ta sẽ không bao giờ gả cho người đàn ông lạnh lùng, ít nói đó. Cô ta muốn xuống nông thôn, muốn sống một cuộc đời trên vạn người!
Khương Tri Tri không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn hai người trước mặt rồi nói:
“Con vẫn quyết định xuống nông thôn. Tuy con chưa làm nông bao giờ, nhưng có thể học. Hiểu Nguyệt đã chịu khổ suốt bao nhiêu năm, không thể để cô ấy tiếp tục chịu khổ nữa.”
Tống Văn Anh hơi sững người, không dám tin rằng Khương Tri Tri lại có thể nói ra những lời rộng lượng như vậy. Nhưng bà vẫn cảm thấy an ủi, bèn gật đầu:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Tri Tri, xuống nông thôn cũng không xa lắm đâu. Đến lúc đó, mẹ và bố có thời gian sẽ tới thăm con."
Tôn Hiểu Nguyệt nghe vậy thì cuống lên, kéo tay Tống Văn Anh, nói lớn:
“Mẹ! Con muốn xuống nông thôn! Con không muốn gả cho Chu Tây Dã, không muốn lấy một người đàn ông mà con hoàn toàn không quen biết!”