Thập niên 70: Mang theo siêu thị tươi sống trọng sinh - Chương 4: Bàn Tay Vàng Đến Rồi!
Cập nhật lúc: 2025-01-31 00:14:18
Lượt xem: 32
Tô Hoan đưa tay kéo Lục Vân Tiêu tới trước mặt, đưa tay vuốt má phải sưng tấy của cậu.
"Chỉ là đáng thương Vân Tiêu nhà ta, rõ ràng chỉ là muốn bảo vệ em gái, kết quả bị người đánh không nói, còn ngược lại bị người oan uổng. Nếu Vân Xuyên nhà ta không đi lính, liền ở nhà che chở chúng ta, chúng ta hôm nay cũng sẽ không bị người bắt nạt thành như vậy!"
Nói xong, Tô Hoan liền đỏ hốc mắt.
“Anh hai và em thường xuyên bị người ta mắng là con cái không có mẹ, hôm nay anh hai không nhịn được, cãi nhau với anh ấy hai câu, anh ấy trực tiếp đánh người, anh hai đều bị đánh chảy máu. hu hu anh hai..."
Lời nói của Tô Hoan phối hợp với tiếng khóc lóc kể lể của Lục Vân Khả, sự tình lập tức thay đổi.
Lục Vân Xuyên là quân nhân, Tô Hoan cùng Lục gia huynh muội đều là quân chúc, khi dễ quân chúc, ở niên đại nào đều là chuyện rất nghiêm trọng.
Cha Lý Văn Quân ở trong đám người trừng mắt nhìn vợ mình, thím Trương chịu áp lực, cười làm lành với Tô Hoan.
"Hoan nha đầu nói đúng, chuyện này đúng là Văn Quân nhà ta không đúng, đều trách nó nói lung tung. Như vậy, tôi để Văn Quân nói xin lỗi Vân Tiêu Tiểu Khả, Hoan nha đầu, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tô Hoan không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vết thương của Lục Vân Tiêu: "Cái gì? Em nói xương cốt của em đều đau?”
Trương thẩm tiếp tục cười làm lành: "Dù sao cũng là Văn Quân nhà ta động thủ trước, nếu không, chúng ta lại bồi thường điểm tiền thuốc men?"
Tô Hoan nói: "Vậy ta sẽ không khách khí với thím Trương, đi bệnh viện kiểm tra một chút, lại tính cả phí trị liệu, phí dinh dưỡng, phí tổn thất tinh thần, thế nào cũng phải năm mươi đồng chứ?”
“Năm mươi? Sao cô không đi cướp!”
”Thím Trương không muốn cho cũng không sao, chúng tôi là thuộc hạ quân đội, Vân Xuyên, khám bệnh có thể rẻ một chút, chỉ cần lúc chúng tôi xin có thể nói rõ nguyên nhân là được.”
Nói rõ nguyên nhân? Vậy chuyện con trai bà đánh người không phải không giữ được sao?
Thím Trương tức giận từ trong n.g.ự.c móc ra toàn bộ gia sản còn chưa đủ, lại từ trong tay thôn dân gom góp một vòng, có thể gom góp đủ năm mươi đồng giao cho Tô Hoan, sau đó vỗ một cái lên đầu con trai nhà mình
"Đồ mất mặt xấu hổ, lão nương làm sao lại sinh ra hàng bồi thường như mày. Năm mươi đồng, cũng có thể mua mấy chục cân thịt heo.”
Lý Văn Quân làm sao cũng không nghĩ tới, mẹ luôn luôn yêu thương cậu, lại đánh cậu trước mặt nhiều người không lưu tình như vậy.
Cậu há miệng cắn một miếng trên cánh tay thím Trương, thím Trương đau đến kêu loạn.
“Ôi, nhóc con, mày cắn c.h.ế.t lão nương rồi.”
Thím Trương nhấc chân muốn đi đạp m.ô.n.g hắn, Lý Văn Quân nháy mắt văng ra, co cẳng bỏ chạy,
"Bà già thối, bà lại hướng người ngoài, tôi muốn đi cáo trạng với ông bà, cho bà chịu không nổi.”
Thím Trương tức giận dậm chân tại chỗ
"Tôi đây là tạo nghiệt gì vậy!”
Hai mẹ con trò hay, Tô Hoan không có hứng thú xem, mà là ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra một phen vết thương của Lục Vân Tiêu.
Cả mặt đều sưng đỏ lên, thoạt nhìn có chút dọa người.
Bất quá ngoại trừ trên mặt, trên đầu ngược lại không có thương thế rõ ràng.
Nhưng vì an toàn, Tô Hoan vẫn là cùng Lục Vân Xuyên đề nghị nói: "Vân Xuyên, bằng không anh hay là mang theo Vân Tiêu đi huyện bệnh viện kiểm tra một chút đi!”
Lục Vân Tiêu hất tay Tô Hoan ra, "Không cần chị giả mù sa mưa.”
Mỗi lần Lục Vân Xuyên trở về, Tô Hoan tất nhiên là muốn diễn trò, nếu không thì sao?
Sao có thể dỗ được anh cả nhà cậu cam tâm tình nguyện mỗi tháng đều gửi về một số tiền lớn sinh hoạt phí.
Cho nên mặc dù Tô Hoan giúp cậu lúc này đây, hắn cũng sẽ không đối với Tô Hoan có nửa phần cảm kích.
Lục Vân Xuyên cũng cho rằng Tô Hoan là vì không ly hôn, cho nên cố ý diễn một vở kịch như vậy.
Anh không nói lời nào lạnh nhạt mang Lục Vân Tiêu đi.
"Bệnh viện giờ này đóng cửa rồi, tôi đưa em ấy đến trạm y tế trong thôn xử lý vết thương trước."
Tô Hoan hướng về phía bóng lưng cao gầy của anh cười nói: "Mau đi mau về, tôi đưa Tiểu Khả về nhà trước, làm cơm tối xong chờ hai người trở về.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thap-nien-70-mang-theo-sieu-thi-tuoi-song-trong-sinh/chuong-4-ban-tay-vang-den-roi.html.]
Tô Hoan xoay người muốn kéo Lục Vân Khả về nhà, nhưng mà cô bé lại co cẳng chạy đi, vẻ mặt sợ hãi nhìn cô.
Lục Vân Khả cũng không quá mười tuổi, nhưng đã hiểu chuyện.
Chị dâu này căn bản không phải thật tâm thật ý đối tốt với cô và anh hai, người trước người sau.
Hai bộ mặt.
Lúc anh cả còn ở đây cô miễn cưỡng còn có thể làm bộ làm tịch đối tốt với bọn họ, nhưng sau khi anh cả trở về quân đội, cô cùng anh hai sẽ bị trực tiếp không nhìn.
Thường xuyên như vậy, Lục Vân Khả cũng không muốn thân cận Tô Hoan.
Cô quay đầu đuổi theo Lục Vân Xuyên, "Hai Anh chờ em một chút!”
Nhìn bóng lưng ba anh em bọn họ đi xa dần, Tô Hoan thở dài một hơi, trong lòng ảo não.
Rõ ràng Vân Tiêu Khả có thể là đứa nhỏ nhu thuận như vậy, kiếp trước sau khi cô gả vào, phàm là chuyện cô phân phó, mặc kệ khó khăn hơn nữa, các em trai em gái đều sẽ cố gắng làm được, cho cô làm chị dâu toàn bộ tôn trọng, trong nhà việc lớn việc nhỏ đều là cô định đoạt.
Nhưng cô đã làm những gì?
Biết rõ trong nhà đã không có gạo bỏ vào nồi, cô lại vẫn là đem tiền đều cầm về Tô gia, trơ mắt nhìn Vân Tiêu Tiểu Khả đi trên núi đào rau dại ăn vỏ cây, đặc biệt nhắm mắt làm ngơ.
Sống lại một đời, cô nhất định phải chăm sóc hai anh em thật tốt, bù đắp hối hận kiếp trước
Tô Hoan vừa về đến nhà, liền chui vào phòng bếp.
Nhưng là trong phòng bếp trống rỗng, căn bản không có gì nguyên liệu nấu ăn, đừng nói thịt, mà ngay cả một cây rau nát lá cũng không thấy tung tích.
Trong vại gạo cũng chỉ còn lại nửa chén gạo và hai lạng bột mì.
Mỗi lần Lục Vân Xuyên gửi sinh hoạt phí trở về, Trần Kim Hà sẽ bấm giờ đến Lục gia tìm cô đòi tiền.
Sau hai tháng đói bụng, cô học được thông minh, mỗi tháng đều để lại một phần nhỏ tiền.
Nhưng cũng chỉ đủ mua đồ ăn cho một mình mình, nhiều hơn một hai mao, cô thà rằng gom góp lại cũng không nỡ cho hai anh em ăn một miếng.
Đang lúc nàng tràn đầy hối hận, đột nhiên trước mắt trắng bệch, trong nháy mắt đã bị hút vào một không gian.
Trong không gian rực rỡ muôn màu chứa đủ loại rau dưa tươi mới, còn có thịt, hải sản, hoa quả khô vân vân, cực kỳ giống Lục Vân Xuyên kiếp trước kinh doanh tươi sống cái không gian kho lạnh khổng lồ kia.
Tô Hoan kinh hỉ vạn phần, không nghĩ tới cô sống lại sau còn thu hoạch lớn như vậy một cái ngón tay vàng.
Cô nhanh chóng chọn một túi gạo và vài món ăn tinh xảo bên trong, lại cầm chút hành, gừng, tỏi và gia vị, rồi rời khỏi không gian, bắt đầu bận rộn trong bếp.
Chờ Lục Vân Xuyên đưa theo em trai em gái vừa vào cửa, liền ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng khắp viện.
“Thơm quá! Ai đang nấu cơm vậy!”
"Gollum Gollum~"
Bụng Lục Vân Tiêu và Lục Vân Khả đã sớm đói đến kêu ùng ục.
Truyện được đăng duy nhất trên Monkey trên những kenh khác là giả mạo!
Nhưng Lục Vân Tiêu cũng không dễ mua chuộc như vậy, anh che chở em gái bĩu môi cứng rắn nói: "Đánh c.h.ế.t tôi cũng không ăn, ai biết chị nấu cái gì.”
Trước kia Tô Hoan cơm cũng không cho bọn họ ăn, cậu mới không tin cô có hảo tâm như vậy, làm tôm lớn cho bọn họ ăn.
“Mấy người không ăn chị có thể lấy đi.”
Tô Hoan cố ý thu hồi đĩa, mặc dù Lục Vân Tiêu làm bộ như không thèm để ý, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được chạy theo con tôm lớn.
Trong dòng suối nhỏ phía đông thôn, tôm đều tràn ngập, nhưng ăn luôn có một mùi tanh khó nuốt xuống, trừ phi cực kỳ đói bụng, rất ít người ăn.
Lúc cậu và Tiểu Khả không có cơm ăn, cũng bắt qua hai lần, nhưng mỗi lần ăn xong đều phải tiêu chảy, tiêu chảy đến hư thoát.
Cho nên về sau thà rằng đào rau dại cũng không thích ăn thứ này.
Nhưng tại sao, mùi vị người phụ nữ này làm ra sao lại mê người như vậy?
Ăn, cho dù ăn tiêu chảy, cũng đáng giá!
Lục Vân Tiêu cắn răng một cái, giậm chân một cái, nhanh chóng bắt một con tôm từ trong đĩa, lôi kéo em gái bỏ chạy.