THAO THIẾT ĐÓI RỒI - CHƯƠNG 9 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-03-17 23:48:49
Lượt xem: 4,447

Có người kêu thảm thiết gọi tên tôi: "Ông tôi từng sưu tầm một chiếc đỉnh đồng cổ, hoa văn Thao Thiết trên đó, chính là hình dạng này..."

Ồ, cuối cùng cũng có một kẻ có học.

Tôi thè lưỡi l.i.ế.m vết m.á.u trên khóe miệng, nhảy vọt lên, đáp xuống lan can tầng hai, sau đó nghiêng đầu nhìn qua.

Đây là động tác quen thuộc của tôi, luôn có người tưởng rằng tôi đang làm nũng, nhưng đối với loài thú, đây là cách tiêu chuẩn để đánh giá con mồi.

Dưới ánh mắt của tôi, đám người kinh hãi tản ra bỏ chạy.

Tôi nhìn thấy Trần Viễn, hắn từng mời tôi ăn một bữa, vì vậy tôi để hắn lại sau cùng.

Bạn cùng phòng của Đào Nghệ đã ngất xỉu khi thấy tôi biến hình, không sao, tôi không thích lãng phí.

Trần Viễn nói không sai, tối nay quả thực là một đêm khiến tôi ấn tượng sâu sắc.

Thật là một đêm săn mồi tuyệt vời.

Ngoại truyện

Lòng tham của Thao Thiết là vô tận.

Chỉ vài chục linh hồn sa đọa, hoàn toàn không thể thỏa mãn cái dạ dày trống rỗng đã lâu của tôi.

Nhưng bên ngoài là thế giới loài người, thứ tôi muốn, còn rất nhiều.

Tôi là một trong những hung thú thượng cổ mạnh nhất, mỗi lần xuất thế, nơi tôi đi qua đều sẽ biến thành địa ngục trần gian.

Vung một trảo mở tung cánh cửa đồng kiên cố của biệt thự, một luồng ánh sáng trắng chói mắt nhưng không chói lòa trước mặt khiến tôi không khỏi nheo mắt lại.

Trong ánh sáng trắng, thấp thoáng có hình bóng một người.

Đào Nghệ.

Linh hồn không có âm thanh, tôi nhìn miệng cô ấy mấp máy, một lúc sau mới nhận ra.

Cô ấy đang gọi, Đào Đào.

Ký ức bị phong ấn đột nhiên mở ra.

Lần thức tỉnh gần đây nhất của tôi không phải là tối nay, mà là mười lăm năm trước, gần một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô Vân Kinh.

Mấy nghìn năm trước là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, khi đó con người đang say mê tự đánh nhau, mỗi ngày đều có m.á.u thịt bay tứ tung, tôi nhân cơ hội săn được rất nhiều thức ăn, ăn no xong tùy tiện tìm một cái hang ngủ say, tỉnh lại thì,  bãi bể đã hóa nương dâu.

Đào Nghệ khi đó mới bảy tuổi, một mình ôm một chiếc bánh bao chạy ra bờ sông đọc sách, gặp phải hung thú vừa phá đất chui lên.

Mấy nghìn năm ngủ say khiến tôi lại đói meo, đang định coi cô bé như món điểm tâm lót dạ, thì cô bé lấy ra chiếc bánh bao duy nhất của mình, đưa cho tôi.

Cô bé hỏi, bạn có đói không?

Sự kinh ngạc của tôi lấn át cả cơn đói – đây là người đầu tiên nhìn thấy bản thể Thao Thiết mà không sợ hãi, lại còn cố gắng cho ăn.

Trước khi tôi ngủ, ở thời đại đó, vì chiến tranh và nạn đói, chuyện người ăn thịt người xảy ra thường xuyên, một chiếc bánh bao còn đáng giá hơn mấy chục mạng người, cô bé này khiến tôi rất tò mò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thao-thiet-doi-roi/chuong-9-het.html.]

Thế giới bây giờ, rốt cuộc đã biến thành cái dạng gì?

Vì vậy, tôi biến thành một đứa trẻ nhỏ hơn cô bé, phong ấn ký ức nhìn thấy bản thể của tôi, khiến cô bé tưởng rằng tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà cô bé vô tình nhặt được.

Cô bé gọi tôi là em gái, vui vẻ dắt tôi về trại trẻ mồ côi.

Tiện thể, cũng phong ấn luôn ký ức của mình – muốn hiểu rõ hơn về thế giới loài người, tự nhiên phải trở thành con người từ trong ra ngoài mới được.

Mãi cho đến mười lăm năm sau, Đào Nghệ c.h.ế.t trong tay đám con nhà giàu này, phong ấn mới dần dần được giải khai.

Cho đến tối nay, hoàn toàn thức tỉnh.

Linh hồn của Đào Nghệ chặn ở cửa.

Tôi biết, cô ấy muốn ngăn cản hành động tiếp theo của tôi.

Cô ấy bây giờ không còn là đứa trẻ bảy tuổi năm xưa, cũng hiểu rõ tôi rốt cuộc là tồn tại như thế nào.

Phải biết rằng, cái c.h.ế.t không phải là kết thúc, cho dù là linh hồn, đối với tôi, cũng chỉ là chuyện một miếng mà thôi.

Mặc dù tôi không có hứng thú với linh hồn của cô ấy – quá thuần khiết, lại quá cay đắng, cho dù c.h.ế.t thảm như vậy, cũng không thể xóa sạch tất cả thiện ý trong linh hồn cô ấy.

Đào Nghệ đưa tay ra, giống như năm xưa đưa bánh bao cho tôi, miệng mấp máy.

Tôi nhìn cô ấy rất lâu, rất lâu.

Không có sợ hãi, không có cầu xin.

Cô ấy đang nói, em đói không?

Đào Đào, có muốn về nhà với chị không?

Em gái, về nhà với chị...

Đợi đến khi hoàn hồn lại, sự hung hãn trong lồng n.g.ự.c đã dịu xuống, không biết vì sao, trong cái dạ dày đói khát vĩnh viễn của tôi, truyền đến một cảm giác no đủ đã lâu không có.

Sau này tôi mới nhận ra, đây có lẽ chính là cảm giác được yêu thương.

Hung thú thượng cổ mạnh mẽ, được một linh hồn con người nhỏ bé yêu thương.

Đây dường như là điều duy nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng của tôi, thú vị hơn cả việc ăn uống.

Tôi nắm lấy bàn tay hư vô của cô ấy.

Không phải bằng móng vuốt sắc nhọn, dữ tợn, mà là bằng bàn tay của "Đào Đào", bàn tay của con người.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Về nhà thôi, chị."

(Hết)

 

 

 

Loading...