THAO THIẾT ĐÓI RỒI - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-03-17 23:48:13
Lượt xem: 4,203
Phương Vân Sinh lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi vết bẩn trên mặt tôi, bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn vào ống kính đối diện.
Từ cuộn băng ghi hình của Đào Nghệ có thể thấy, anh ta chắc hẳn có sở thích ghi lại khoảnh khắc săn mồi.
"Chúng ta thử xem, được không?"
"Đừng cố gắng phản kháng—năm đó chị gái em Đào Nghệ, dũng cảm hơn em nhiều."
Người trên lầu bắt đầu ồn ào.
"Ăn, ăn, ăn!"
"Mau ăn đi con đ, không phải rất háu ăn sao? Ăn hết mười thùng nước cống này đi, lát nữa không chừng ông đây sẽ thưởng cho mày cái c.h.ế.t nhanh gọn."
"Ha ha ha nghe nói tháng trước mày đi chi nhánh ở Myanmar khảo sát một chuyến, chắc hẳn học được không ít trò hành hạ người mới nhỉ, lát nữa cho anh em mở mang tầm mắt."
"Không thành vấn đề, Phương ca thích chơi đùa tâm lý, ông đây vừa vặn thích làm ngược lại, hành hạ tâm lý đâu có kích thích bằng hành hạ thể xác."
"Xong việc thì chôn dưới cây hải đường rủ ở nhà kính ấy, lần trước chôn một đứa dưới cây trà, năm sau nở hoa rất đẹp đấy."
Ác ý cuồn cuộn trào về phía tôi.
Mùi thơm nồng nặc không thể át nổi bởi nước cống.
Đó là mùi của những linh hồn sa đọa, tựa như trái cây chín rục, mềm mại, mọng nước, lại vừa kích thích, ngon lành.
Cơn đói khát và sự hung hãn trong cơ thể tôi đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa.
16
Tôi cúi đầu, mỉm cười.
"Đói quá."
"Gì cơ?" Phương Vân Sinh không nghe rõ.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, nói ra câu nói đầu tiên khi gặp hắn: "Vân Sinh ca ca, anh thơm quá."
Phương Vân Sinh kinh ngạc lùi lại hai bước.
Trong ống kính, nụ cười của tôi càng lúc càng lớn.
Thậm chí... có chút lớn đến mức kỳ dị.
Cái miệng vốn dĩ nhỏ nhắn, xinh xắn từ từ nứt toạc, kéo dài từ mang tai đến tận sau tai, lộ ra hai hàm răng trắng nhởn, sắc nhọn và ken dày.
Dù thế nào đi nữa, đây thực sự không giống miệng của con người, bởi vì con người không thể có nụ cười tiêu chuẩn với 108 chiếc răng.
Cùng lúc đó, thân hình tôi cũng kéo dài, vươn cao, biến thành hình dạng dã thú, móng vuốt sắc nhọn ở đầu ngón tay bật ra, vung tay một cái, mặt đất đá cẩm thạch cứng rắn như đậu phụ, nứt ra thành mấy đường rãnh sâu hoắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thao-thiet-doi-roi/chuong-8.html.]
Tôi biến thành một con hung thú khổng lồ, dữ tợn, Phương Vân Sinh trước mặt tôi, giống như con cừu non trắng trẻo trước con sói hung ác.
Hắn kinh hãi tột độ, khó mà tin nổi, muốn chạy trốn, nhưng hai chân mềm nhũn như bún, đổ gục xuống đất, vẫn cố gắng hết sức bò lùi về phía sau.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tất nhiên tôi sẽ không cho hắn cơ hội trốn thoát, móng vuốt vươn ra, túm lấy cổ hắn nhấc bổng lên.
"Con mồi thân mến, tôi đợi khoảnh khắc này, cũng đã lâu lắm rồi..."
Những linh hồn trưởng thành, thối rữa, tràn đầy ác ý, không ngừng tỏa ra mùi hương hấp dẫn, tối nay, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch.
Tôi ghé sát đầu vào cổ Phương Vân Sinh, hít sâu một hơi, nước dãi tí tách rơi trên mặt hắn, khiến hắn không thể nhịn được nữa mà thét lên kinh hãi, dáng vẻ bảnh bao trước kia hoàn toàn biến mất.
Cũng là kẻ đi săn, tôi cảm thấy mình so với đám người này, vẫn nhân đạo hơn nhiều.
Phương Vân Sinh thích chơi trò mèo vờn chuột, tận hưởng dáng vẻ sụp đổ tuyệt vọng của con mồi, còn tôi thì không thích dây dưa.
Bởi vì tôi thực sự đói.
Cắn một miếng, tiếng thét chói tai của Phương Vân Sinh im bặt.
Khi nỗi kinh hoàng tuyệt đối ập đến, rất ít người sẽ bỏ chạy ngay lập tức như trong phim, tất cả những người vừa rồi còn om sòm đều im thin thít như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ có tiếng răng run cầm cập truyền đến, hình như còn có người tè ra quần – điều này không hay lắm, sẽ ảnh hưởng đến hương vị của thức ăn.
Có lẽ là do tướng ăn xé xác linh hồn khỏi thể xác không được đẹp mắt cho lắm, đến lúc này, mới có người phát ra tiếng kêu kinh hãi đầu tiên.
"Quái vật, quái vật... Chạy mau..."
Nhưng để ngăn tôi bỏ trốn giữa chừng, tất cả cửa ra vào và cửa sổ đều đã bị khóa chặt, căn biệt thự ngoại ô giống như nhà tù này, giờ đây lại trở thành địa điểm săn mồi lý tưởng của tôi.
"Chìa khóa đâu, chìa khóa ở đâu?"
"Trong tay Phương Vân Sinh! Chết tiệt, Phương Vân Sinh bị ăn thịt rồi... Cứu mạng!"
"Gọi cảnh sát mau..."
"Mày điên à! Chỗ này làm sao chịu nổi cảnh sát đến kiểm tra..."
"Rốt cuộc cô ta là cái gì! Tại sao trên đời lại có loại quái vật như vậy! Ai đã chọc giận nó!"
Tôi có chút không hài lòng.
Cái gì mà quái vật? Nhiều người như vậy, không một ai có học thức sao?
Chỉ cần có một người từng đọc qua Sơn Hải Kinh, trong đầu có lẽ sẽ lập tức hiện lên dòng chữ này –
"Núi Câu Ngô, trên núi nhiều ngọc, dưới núi nhiều đồng. Có loài thú, hình dạng như dê thân người mặt, mắt ở dưới nách, răng hổ móng người, âm thanh như tiếng trẻ con, tên là Bào Hao, ăn thịt người."
Tất nhiên, Bào Hao chỉ là biệt danh của tôi, nhiều người hơn, xếp tôi vào một trong Tứ Đại Hung Thú thời thượng cổ, biểu tượng của hung ác và tham lam, họ gọi tôi là –
"Thao Thiết!"