THAO THIẾT ĐÓI RỒI - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2025-03-17 23:42:32
Lượt xem: 4,870
Trong nhóm náo nhiệt, không ai để ý đến tài khoản phụ của tôi.
Tin nhắn bên kia cuối cùng cũng gửi đến.
"Ok, thành phố mình có nhà hàng Michelin năm sao, anh đưa em đi thử."
Tôi lau nước miếng ở khóe miệng.
"Vâng ạ."
3
Nhìn những món ăn tinh xảo chất chồng trước mặt, Trần Viễn cuối cùng cũng cười.
"Cưng à," hắn ta vội vàng nói ra câu đó: "Anh không thích người lãng phí đồ ăn, em gọi nhiều thế này, nếu ăn không hết, thì anh không thể giúp em trả tiền được đâu nhé."
Tôi giả vờ ngạc nhiên: "Hả? Nhiều thế này, em ăn hết một mình á?"
Hắn ta cười đầy ác ý, camera giấu kín ở n.g.ự.c phóng to cận cảnh vẻ mặt bối rối của tôi: "Sao, giờ mới biết sợ à? Lúc gọi món, em vui lắm cơ mà?"
Trong phòng livestream, các bình luận cũng bắt đầu chế giễu.
"Đến rồi, đến rồi, màn tôi thích nhất đây rồi!"
"Trần thiếu gia uy vũ, lừa được con bé gọi suất mười người, 68 vạn tệ, ha ha ha, lần này nó tiêu đời rồi."
"Con bé này cũng dám gọi thật, tôi là đàn ông mà một bữa còn không ăn hết nổi một con cua hoàng đế, nó lại dám gọi liền mười con."
"Lúc đầu còn giả vờ không cần gì cả, tôi tưởng nó chỉ tham thôi, không ngờ còn ngu nữa!"
"Trò vui hôm nay hay đấy, tôi đang hóng cảnh nó ăn đến nôn mửa, cuối cùng khóc lóc cầu xin tha mạng đây!"
Trần Viễn hài lòng xem xong bình luận, lại chuyển ánh mắt về phía tôi.
"Nhìn anh làm gì, ăn đi chứ!"
Nhưng tôi lại không hề khóc lóc cầu xin tha thứ như bọn họ tưởng tượng, mà mỉm cười mãn nguyện, cầm d.a.o dĩa lên.
"Cảm ơn anh, vậy em không khách sáo nữa nhé!"
Trong ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, tôi ăn hết sạch suất ăn của mười người.
Đến một hạt cơm trong món cơm rang bào ngư cũng không còn.
Thật ra, nếu không sợ quá kinh dị, thì tôi gần như có thể nuốt cả vỏ cua hoàng đế.
Cứ như rất lâu rất lâu trước đây, tôi đã từng ăn như thế rồi ấy.
tôi nghĩ chắc là mình đói quá rồi,.
4
Trần Viễn bịt mũi trả 68 vạn tệ.
"Anh ơi, lần sau em có thể hẹn anh ra ngoài ăn cơm nữa không? Em mời." Tôi ngượng ngùng cười, như thể người vừa ăn hết suất ăn của mười người không phải là tôi vậy.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn ta nhìn tôi với vẻ kỳ quái, bụng tôi vẫn phẳng lì, ngơ ngác "à" một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thao-thiet-doi-roi/chuong-2.html.]
Trong phòng livestream.
"Tính toán đủ kiểu, không ngờ lại dính phải một con 'thùng không đáy'."
"Thảo nào lúc Trần thiếu gia bảo mời đi ăn, con bé lại vui thế, sức ăn này, chắc ở nhà toàn bị bỏ đói?"
"Tao rất muốn nghi ngờ là nó đi nôn ra, nhưng từ đầu đến cuối, nó thậm chí còn không đi vệ sinh."
"Quái dị, đúng là quái dị, Trần thiếu lần này thua không oan."
"Này, các người cứ thế mà chịu thua à? Đội săn gái hám tiền của chúng ta chưa bao giờ thảm hại thế này!"
Trần Viễn vẫn còn đang lơ đãng, cho đến khi một bàn tay khác đặt mạnh lên vai hắn.
"Viễn à, đi ăn với bạn gái à?"
Tôi quay đầu lại, một thanh niên tuấn tú, dịu dàng đang mỉm cười với tôi.
Trần Viễn vội vàng phủ nhận: "Không phải, bạn chơi game, hôm nay mới gặp mặt lần đầu."
Rồi giới thiệu với tôi: "Đào Đào, đây là bạn anh, Phương Vân Sinh."
Phương Vân Sinh vẫy tay gọi ba ly cà phê.
"Hiếm khi gặp được, ngồi thêm chút nữa nhé?"
Hắn ta thăm dò nhìn bụng tôi: "Cô Đào Đào, còn uống được cà phê không?"
Hắn ta đến gần tôi, một mùi hương thoang thoảng xộc đến, khiến tôi bất giác hít hít mũi.
"Vân Sinh ca ca, anh thơm quá."
Hắn ta bật cười.
"Thích nước hoa của anh à? Lát nữa anh tặng em một lọ."
Trần Viễn ở bên cạnh có vẻ không phục: "Sao anh không thơm?"
Tôi ngượng ngùng cúi đầu: "Viễn ca ca cũng thơm, nhưng Vân Sinh ca ca thơm hơn."
Hai người cùng cười lớn, hương thơm như sương mù ập đến, tôi không nhịn được hít nước miếng, cái bụng vừa mới cảm thấy hơi no lại bắt đầu sôi ùng ục.
"Nói ra có vẻ hơi mạo phạm," Phương Vân Sinh dịu dàng mở lời: "Lúc nãy tôi ở phía sau các bạn, có thấy cảnh cô Đào Đào ăn cơm."
Hắn ta dừng lại một chút: "Tôi mới mở một công ty truyền thông, có một kênh livestream về ẩm thực, vừa hay đang cần một người có sức ăn tốt như cô Đào Đào để livestream."
Tôi vừa mừng vừa lo: "Em á?"
"Đúng vậy, Đào Đào vừa xinh xắn, lại có sức ăn tốt như thế, sẽ tạo ra một sự tương phản lớn, chỉ cần làm một chút, em chắc chắn sẽ nổi tiếng."
Tôi và Phương Vân Sinh trao đổi WeChat.
Về đến nhà đã là nửa đêm, vừa mở cửa, điện thoại đột nhiên rung lên.
Một tài khoản QQ lạ gửi lời mời kết bạn, kèm theo tin nhắn: Tôi biết cô muốn làm gì.