Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THANH VÂN TRỰC THƯỢNG - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 06:06:48
Lượt xem: 664

Suốt mười tám năm bị tráo đổi, cha mẹ ruột mới nhớ tới việc về quê đón ta về kinh.

Mục đích là để ta thay người chị gái giả mạo kia gả cho con trai Hữu tướng, thực hiện thông gia.

Nhưng bọn họ không biết rằng, ta từ nhỏ đã sống trong hoàng cung.

1

Ta là nhị tiểu thư của Bội Quốc Công phủ.

Đây là chuyện mà ta sống mười tám năm mới biết được.

À, chính xác mà nói, ta là con gái ruột duy nhất của Bội Quốc Công, còn đại tỷ tỷ của ta thực chất lại là đồ giả.

Theo như bọn họ nói, ngày mẹ ta sinh ta, trời đổ mưa to, vừa hay bị kẹt lại ở ngôi chùa trong núi, cùng lúc đó trong chùa còn có một nông phụ khác cũng lâm bồn.

Lại vừa hay cả hai đều sinh con gái, trong lúc hỗn loạn, chẳng ai biết đã tráo nhầm tã lót từ khi nào.

Thế là Bội Quốc Công phu nhân vui mừng hớn hở bế con gái của nông phụ về, coi như châu báu mà nâng niu suốt mười tám năm.

Cho đến mười tám năm sau, bà đỡ năm đó trước khi nhắm mắt xuôi tay đã tiết lộ với đại nha hoàn bên cạnh phu nhân, nói rằng lúc ấy bà ta nhìn thấy xương quai xanh của tiểu thư có một nốt ruồi, sao sau đó lại biến mất.

Nghe đến đây, ta thấy rất quen tai.

Đây chẳng phải là câu chuyện thật giả thiên kim trong mấy cuốn thoại bản đó sao! Nếu không có gì bất ngờ, thì kịch bản tiếp theo đại khái là hai tỷ muội dẫm đạp lên nhau, tranh giành một người đàn ông.

Lúc ấy ta đang đứng trong cái sân nhỏ tồi tàn của nông gia, nghe thị vệ tới đón ta thao thao bất tuyệt, tay ta còn cầm cái gáo nước thủng, người lấm lem bùn đất.

Hắn ta hình như chẳng hề chê bai ta, nói năng hưng phấn, sống động thú vị.

Chà, để hắn làm thị vệ đúng là thiệt thòi, hắn nên tới chân cầu Tương Môn làm người kể chuyện, ta nguyện ý bỏ tiền ủng hộ.

Ngoài mặt ta tỏ ra bình thản, nhưng trong mắt lại bừng bừng lửa giận.

Thị vệ tiểu ca thấy ta không có phản ứng gì, dường như có chút thất vọng, không khỏi nghi ngờ khả năng kể chuyện của bản thân.

Ta rất muốn mở miệng an ủi, hắn kể rất hay, khiến ta lập tức muốn về phủ triển khai cuộc chiến chốn nội trạch.

Nhưng ta nhịn.

Ta phải giữ giá một chút.

Cứ như vậy, ta mang theo một cái tay nải rách rưới lỏng lẻo, ngồi lên xe ngựa về kinh.

Tới cửa Bội Quốc Công phủ, đúng như dự đoán chẳng có ai ra đón ta.

Điều ta bất ngờ là, người chị gái trên danh nghĩa kia của ta lại ở đó, còn đang dùng ánh mắt thương hại tiễn ta xuống xe ngựa.

"Vị này là đại tiểu thư của phủ." Thị vệ tiểu ca giới thiệu.

Nàng ta đứng trên bậc tam cấp, cúi đầu nhìn ta, giống như nữ thần cao ngạo đang ban phát chút lòng từ bi cho con kiến hôi.

Ta nheo mắt, trong lòng không thoải mái, ba bước thành hai bước nhảy lên đứng cùng bậc với nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-van-truc-thuong/chuong-1.html.]

Ta cao hơn nàng ta, thế là đến lượt ta cúi đầu nhìn nàng ta.

Nàng ta thấy hành động này của ta, sắc mặt thay đổi, miệng lẩm bẩm:

"Đúng là không có quy củ."

Sau đó hất cao cái đầu cao quý của mình, quay người rời đi, có vẻ khinh thường không thèm so đo với ta.

Ta nhướng mày.

Nàng ta dẫn ta vào phủ, đi bảy vòng tám rẽ tới một viện nhỏ hẻo lánh.

Nhà cửa có chút cũ kỹ, nhưng vẫn có dấu vết được quét dọn.

Nàng ta không bước vào, chỉ đứng ngoài sân mặc ta nhìn đông ngó tây, lưng vẫn thẳng tắp.

Cả đoạn đường này ta đã thấy mệt thay cho nàng ta rồi.

"Phụ thân vào cung diện thánh, phải tối muộn mới về. Mẫu thân không khỏe trong người, muội không cần đi thỉnh an vội, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Ta gật đầu, Bội Quốc Công có thật sự có việc công hay không ta không biết, nhưng ta dám chắc Quốc Công phu nhân thật sự không muốn gặp ta.

Nuôi con gái yêu mười tám năm, đột nhiên có người nói với bà ta đó không phải con gái ruột của mình, ai mà chịu nổi.

Ta rất biết điều, không đi chạm vào cái gai này, làm Quốc Công phu nhân thêm khó chịu.

Một bà v.ú và hai nha hoàn bước vào để ta sai bảo, đại tiểu thư chuẩn bị rời đi, đột nhiên khựng lại, nghiêng đầu nói:

"Ta tên Quý Liên Tâm."

Liên Tâm à, tên hay tên hay, nghe đã biết là cục cưng trong lòng mẹ.

Ta cười toe toét, "Ta tên Thanh Vân."

Quý Liên Tâm khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu ai lại đặt cho ta cái tên nam tính như vậy.

2

Ta vui vẻ ở trong viện nhỏ ba ngày, vị phụ thân tiện nghi kia của ta dường như cuối cùng cũng nhớ ra còn có một người như ta, khách sáo mà xa cách tiếp đón ta.

"Thanh Vân, con ở có thoải mái không? Nếu muốn mua thêm gì, cứ nói với đại tỷ tỷ của con."

Thoải mái, rất thoải mái, cuộc sống yên tĩnh thái bình thế này, ta đã lâu không được trải qua.

Ta thật thà đáp: "Rất tốt, thật đấy. Chỉ là cơm nhà bếp đưa tới hơi ít thịt."

Bội Quốc Công cẩn thận đánh giá thân hình gầy gò của ta, thở dài.

"Phụ thân sẽ dặn dò nhà bếp."

Ta vui vẻ ra mặt, được đà lấn tới hỏi: "Vậy cháo kê buổi sáng cũng có thể cho thêm thịt không ạ?"

Ông ta nghẹn lời, một lúc sau mới đáp: "Được."

 

Loading...