Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THÀNH TOÀN CHO CHỒNG CŨ VÀ THANH MAI - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-12-02 09:47:00
Lượt xem: 198

19

 

Tôi bị tiếng nói chuyện mơ hồ đánh thức. 

 

Một lúc sau tôi mới phản ứng lại, là Lục Cẩn Ngôn đang nói mớ. 

 

hắn hình như… đang gọi mẹ. 

 

Tôi có chút bất ngờ. 

 

Tốt xấu gì cũng đã đồng giường cộng chẩm với Lục Cẩn Ngôn vài năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy hắn nói mớ, càng chưa bao giờ nghe hắn gọi “Mẹ ơi.” 

 

Tôi ghé sát vào cạnh giường, dỏng lỗ tai lên nghe thêm lần nữa. 

 

Đúng vậy, đúng là đang gọi mẹ. 

 

“Mẹ ơi, con không muốn trở về.” 

 

“Xin mẹ, để con ở lại.” 

 

“Con sợ lắm.” 

 

 

Hình như là nói những lời này. 

 

Hắn không phải trẻ mồ côi sao? 

 

Căn cứ vào tư liệu lần trước thám tử tư đưa cho tôi, Lục Cẩn Ngôn năm tuổi đã bị đưa tới cô nhi viện. 

 

Cũng ở đó, hắn quen Tống Khả Nhu. 

 

Chẳng lẽ là nhớ lại chuyện trước kia? 

 

Có lẽ thực sự thương tâm, Lục Cẩn Ngôn thế mà rơi nước mắt. 

 

Một màn này khiến tôi ngạc nhiên không thôi. 

 

Một người đàn ông thủ đoạn sắc bén, lòng dạ thâm sâu hơn biển, thế mà nói mớ gọi mẹ, lại còn bật khóc. 

 

Thật là không thể tin nổi. 

 

Tôi kìm lòng không đậu vỗ nhẹ tay hắn, nhẹ nhàng trấn an, “Được rồi, được rồi, đừng khóc, mẹ ở đây, ngủ ngoan đi.” 

 

Chiêu này không ngờ còn rất hữu dụng, Lục Cẩn Ngôn an tĩnh lại. 

 

Chỉ là không bao lâu sau, hắn lại bắt đầu. 

 

Dáng vẻ đáng thương kia khiến cho dù tôi có thù oán với hắn cũng không nỡ nhìn, chỉ có thể ngồi lên giường để Lục Cẩn Ngôn gối lên đùi tôi, vỗ về mu bàn tay hắn, “Ngủ đi, mẹ không đi đâu cả, chỉ ở đây thôi. Nghe lời nào, rất nhanh trời sẽ sáng, trời sáng sẽ đi mua kẹo bông.” 

 

Lục Cẩn Ngôn lại bình tĩnh trở lại, yên ổn nằm ngoan ngoãn. 

 

Ai ngờ, hai giây sau, “Con muốn ăn kẹo hồ lô ngào đường.” 

 

Tôi: … 

 

Đáng tiếc là không có điện thoại, bằng không tôi muốn ghi âm lời hắn vừa nói lại. 

 

Một ngày nào đó, nếu tôi thật sự mua kẹo hồ lô ngào đường cho hắn, liệu hắn có ăn không nhỉ? 

 

“Được, vậy thì mua hồ lô ngào đường.” 

 

Lúc này rốt cục cũng ngủ yên. Tôi thở dài. 

 

Đêm nay chỉ đành chấp nhận ngủ như vậy, hi vọng cơn sốt của hắn sớm lui, cũng hi vọng ngày mai có thuyền lên đảo. 

 

Nếu không tôi cũng không biết phải làm sao. 

 

20

 

Khi tôi tỉnh lại, trời đã tang tảng sáng. 

 

Chân tôi đã tê đến không còn cảm giác.

 

Lục Cẩn Ngôn này cũng nặng phết. 

 

Thật vất vả mới đẩy hắn sang một bên, mũi tôi lại đột nhiên ngưa ngứa. 

 

Không phải lại chuẩn bị chảy m.á.u cam chứ? 

 

Tôi nhanh chóng chạy ra bên ngoài. 

 

Cũng may, lần này chỉ là chảy một ít mà thôi. 

 

Rửa sạch tay, tôi trở lại căn nhà gỗ, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét lớn: “Ông đang làm gì?” 

 

Tôi bị doạ cho nhảy dựng. Là tình huống gì vậy? 

 

Tôi chạy nhanh vào bên trong. 

 

Chỉ thấy ông chú kia vẻ mặt ngơ ngác đứng ở bên giường, trên mặt đất có chiếc bát con bị vỡ, thảo dược ngày hôm qua đã nghiền nát toàn bộ đổ trên đất. 

 

Sắc mặt Lục Cẩn Ngôn rất lạnh, lạnh đến thấu xương, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm ông chú đối diện, môi mím chặt, tay nắm chặt, như thể muốn gi//ết người. 

 

Quen hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn lộ ra dáng vẻ này. 

 

“Có chuyện gì thế?” Biểu tình của tôi cùng ông chú kia giống nhau, đều vẻ mặt ngơ ngác. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-toan-cho-chong-cu-va-thanh-mai/chuong-7.html.]

 

Ông chú kinh ngạc nhìn tôi, nói vài câu tiếng địa phương tôi không hiểu, lại làm mấy động tác ra hiệu bằng tay, chỉ Lục Cẩn Ngôn, lại chỉ chỉ chiếc bát trên mặt đất. 

 

Tôi hiểu, ông ấy muốn thay thuốc cho Lục Cẩn Ngôn, không hiểu vì sao đối phương đột nhiên lại tức giận. 

 

“Người ta muốn thay thuốc cho anh, tức giận lớn vậy để làm gì?” 

Nhàn cư vi bất thiện

 

Người này sao lại thành “chó cắn Lã Động Tân” rồi. 

 

Biểu tình của Lục Cẩn Ngôn vẫn lạnh lùng như trước, không nói một lời. 

 

Tôi nhìn vị trí bị cắn trên chân hắn, kinh ngạc phát hiện vết sưng đã giảm nhiều. 

 

Cho nên, thứ cây thuốc kia có hiệu quả. 

 

Tôi hưng phấn kêu lên: “Lục Cẩn Ngôn, chân anh bớt sưng rồi, cây thuốc này cũng thần kì quá đi.” 

 

hắn cũng cúi đầu nhìn xuống, dường như có chút kinh ngạc. 

 

“Tốt quá, cũng không cần phải cưa chân.” Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, tiện đà vui vẻ nói cảm ơn với ông chú: “Cảm ơn chú, chú đúng là Hoa Đà tái thế.” 

 

Đối phương lắc lắc đầu, chỉ vào chiếc bát vỡ nát trên đất, lại nhìn ra bên ngoài, nói hai câu sau đó đi ra. 

 

Tôi có vẻ hiểu được lời ông nói một chút. 

 

Hẳn là phải ra ngoài để hái thuốc bù vào chỗ bị đổ. 

 

Lục Cẩn Ngôn ngồi trên giường, biểu tình kì quái, nửa trắng nửa xanh, giống như có ai chọc giận hắn. 

 

“Anh sao thế?” 

 

“Không sao.” hắn lạnh lùng đáp lại. 

 

Người này có chút không thích hợp. 

 

Tôi quen Lục Cẩn Ngôn lâu như vậy, hắn sẽ không lạnh lùng như vậy với tôi. 

 

Không bao lâu sau, ông chú hái thuốc trở về, lại giống hôm qua, đem thứ quả màu đỏ đó nghiền nhuyễn. 

 

Cuối cùng vẫn là tôi đắp thuốc cho Lục Cẩn Ngôn. 

 

Không khí như đông lại. 

 

Sau khi thay thuốc xong, tôi nói với Lục Cẩn Ngôn rằng tôi đi ra ngoài nhìn xem hôm nay có thuyền đến hay không. 

 

Hắn không đáp lời. 

 

21

 

Xem ra vận khí của tôi tốt lắm, sáng sớm đã có thuyền ngắm cảnh lại đây. 

 

Cuối cùng cũng có thể trở về. 

 

Cùng ông chú nói một ngàn một vạn lời cảm tạ, tôi còn đưa một ít tiền mặt cho ông ấy, cũng không biết ông ấy có cần đến không. 

 

Trở lại khách sạn, tôi trả điện thoại cho Lục Cẩn Ngôn, sau đó đưa hắn đến bệnh viện. 

 

Đến bệnh viện chưa bao lâu đã thấy Tống Khả Nhu vội vàng chạy tới. 

 

Sắc mặt cô ta rất kém, tiều tuỵ vô cùng. 

 

Một ngày một đêm không gọi được cho Lục Cẩn Ngôn, chắc tối qua cũng không ngủ yên được. 

 

“Tổng Giám đốc Lục, anh sao rồi, vết thương có nghiêm trọng không?” Cô ta lo lắng vọt tới trước giường bệnh, thoạt nhìn so với người vợ như tôi còn thương tâm khổ sở hơn nhiều. 

 

Lục Cẩn Ngôn thản nhiên gật đầu, “Không có gì đáng lo nữa.” 

 

“Bác sĩ khám chưa? Đã tiêm huyết thanh rồi, sẽ không để lại di chứng gì chứ?” Tống Khả Nhu khó nén lo âu, hỏi ra một tràng. 

 

Vẫn là Lục Cẩn Ngôn nhắc nhở cô ta: “Thư kí Tống, có mang hợp đồng đến không?” 

 

Lúc này Tống Khả Nhu mới phản ứng lại, theo bản năng liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt khiêm tốn đi rất nhiều: “Có mang đến, thưa Tổng Giám đốc Lục.” 

 

“Mang đến đây.” 

 

Tôi ngồi bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn một màn này. 

 

Thật ra rất muốn biết hai người có thể diễn kịch đến khi nào. 

 

Không sớm thì muộn, sẽ có một ngày, tôi chắc chắn khiến đôi cẩu nam nữ này cuốn xéo. 

 

Sớm biết vậy tối qua đã không cứu tên khốn Lục Cẩn Ngôn này, để mặc hắn bị c//ắt chân cho rồi. 

 

22

 

Lục Cẩn Ngôn nằm viện hai ngày, sau khi xác định không còn vấn đề gì liền xuất viện. 

 

Hai người đi du lịch, nhưng lại trở về ba người.

 

Sau khi xuống máy bay, hai người bọn họ trực tiếp đi tới công ti. 

 

Biểu tình của Lục Cẩn Ngôn thoạt nhìn không tốt lắm, điện thoại trong tay vang lên không ngừng. 

 

Xem ra Từ đổng làm việc đúng là mạnh mẽ vang dội, nhanh như vậy đã bắt đầu ngáng chân hắn. 

 

Muốn ngồi trên vị trí Chủ tịch tập đoàn Cố thị, cũng phải xem có mệnh cách đó hay không. 

 

Tôi nhìn bóng dáng hai người đó, cười lạnh một tiếng. 

Loading...