THANH THANH - C2
Cập nhật lúc: 2024-08-25 11:14:19
Lượt xem: 656
02
Lâm Sơ Ảnh đưa tay đỡ vào khung cửa, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi chăm chú. Trên mặt anh ấy vẫn mang nụ cười ôn hòa thường thấy, đưa tay về phía tôi.
"Đưa thứ trong tay em cho anh."
Thấy tôi không nhúc nhích, Lâm Sơ Ảnh thở dài.
Anh ấy cởi áo khoác vest, nới lỏng cà vạt, rồi nghiêng người đóng cửa phòng lại.
Tôi cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, định trốn đi nhưng đã quá muộn. Nhận ra ý định tôi muốn bỏ chạy, Lâm Sơ Ảnh nhanh chóng giữ chặt tôi lại, cầm lấy cổ tay, giật chiếc lọ nhỏ khỏi tay tôi.
Ngón tay thon dài của Lâm Sơ Ảnh nhẹ nhàng chơi đùa chiếc lọ thủy tinh màu hồng.
"Nói đi, đây là cái gì?"
【Cái này chẳng phải nên hỏi anh sao? Chính anh là người đã đổ nước dâu vào lọ, rồi giả vờ làm người bán thuốc, còn lừa mất của Thanh Thanh của chúng tôi 10 vạn nữa chứ! (¬‿¬)】
【Thấy cô ấy không hạ thuốc mình, nên anh mới sốt ruột đến mức xông vào phòng luôn, hahahaha】
【Ôi, vợ yêu thật đáng thương, nhưng dáng vẻ đáng thương của vợ lại đáng yêu quá đi, hít hà!】
【Anh trai xấu xa quá! Sao có thể lại lừa vợ Thanh Thanh tự dâng mình tới cửa cơ chứ! Để tôi làm thay cho!】
Tôi há mồm trợn mắt, đứng ngây ra.
Ngàn lời ngổn ngang trong lòng hòa thành câu —— Đồ lừa đảo! Trả tiền đây!
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Thấy tôi đờ đẫn, Lâm Sơ Ảnh hơi hơi nhíu mày. Một lúc sau, anh ấy nhẹ nhàng buông cổ tay tôi ra: “Quên đi, anh còn việc khác phải làm.”
Nói xong, anh ấy xoay người định rời đi.
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, nhìn bóng lưng Lâm Sơ Ảnh rời đi, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ. Chẳng lẽ việc mà Lâm Sơ Ảnh nói đến là chuẩn bị công khai thân phận của tôi sao?!
Không thể nào!
Tôi lao tới như tên bắn, bám chặt lấy Lâm Sơ Ảnh: "Đừng đi!"
Một loạt bình luận đều nói anh ấy thích tôi, mặc dù không biết có thật hay không, nhưng ít nhất cũng nên thử xem sao.
Tôi vốn đã định quyến rũ Lâm Sơ Ảnh, dù bây giờ không có thuốc, nhưng phải liều một phen thôi.
Tôi vòng tay ôm lấy eo anh, gắt gao ôm chặt từ phía sau, khẩn thiết van xin:
"Anh ơi, đừng đi mà..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-thanh/c2.html.]
03
【 Xem anh trai vui vẻ chưa kìa! 】
【Khóe miệng của anh trai còn khó kiềm chế hơn cả s.ú.n.g AK nữa, may mà Thanh Thanh không nhìn thấy.】
【Chẳng phải chỉ là vợ chủ động ôm một cái thôi sao? Thật nực cười, cũng chẳng đáng để tôi ghen tị, vợ không ôm thì thôi, tôi cũng đâu nhất thiết phải được vợ ôm…. Thật sự không thể ôm anh một chút sao? Ôm một chút thôi, chỉ một chút thôi cũng được, vợ ơiii, vợ à, không có em thì làm sao anh sống nổi!】
Tôi:......…
Lâm Sơ Ảnh thực sự đang cười sao?
Không kìm nén nổi tò mò, tôi buông lỏng cánh tay, đi vòng ra phía trước để xem biểu cảm của anh ấy một chút. Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nói mơ hồ của một người đàn ông và một người phụ nữ.
Người đàn ông dường như có chút hoảng hốt.
"Tinh Tinh, nghe anh giải thích đã..."
Giọng nữ nghẹn ngào như sắp khóc:
"Em không nghe, em không nghe..."
Sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn trên hành lang, rõ ràng hai người đang đuổi theo nhau.
m thanh này... nghe giống giọng của Vương Quý, đối tượng hôn ước của tôi tại bữa tiệc, và Bạch Thanh, cô em học cùng lớp với tôi quá vậy?
Đúng là miếng dưa lớn á nha.
Tôi lập tức quên béng mất những gì định làm, vô thức tiến vài bước về phía cửa dựa sát, định mở cửa ra để nhìn lén. Vừa mới hé một chút, không kịp đề phòng, người bên cạnh đã "rầm" một tiếng đóng chặt cửa lại.
"Em muốn đi đâu, tìm vị hôn phu của mình sao?"
Lâm Sơ Ảnh không còn giữ được vẻ điềm tĩnh ban đầu, đột nhiên mạnh mẽ ép sát tôi vào cánh cửa, ánh mắt nặng nề, u ám.
"Thanh Thanh, chuyện của chúng ta còn chưa nói xong.”
“Bỏ thuốc cho anh xong, rồi em muốn làm gì, như thế này sao?"
Lâm Sơ Ảnh một bên ôn hòa nhìn tôi mỉm cười, một bên nắm lấy cổ tay tôi kéo lên cao:
"Hay như thế này?"
Anh dùng một tay tháo cà vạt, buộc chặt hai tay tôi lại với nhau, siết chặt.
Lớp vải thô bạo cọ xát vào cổ tay tôi.