THANH THANH - C11
Cập nhật lúc: 2024-08-25 11:23:54
Lượt xem: 150
10
Những lời bình luận nói quá đáng sợ, cả người tôi run run.
Tôi lập tức đánh tan ý định đến tìm Bạch Tinh.
Thấy tôi cụp đuôi ủ rũ đứng đó, cúi đầu giả bộ như chim cút, Lâm Sơ Ảnh thở dài.
Anh ấy lấy chìa khóa của mình ra, đưa cho tôi.
"Thôi được rồi... Nếu em thật sự muốn ra ngoài, anh có một căn hộ trống, em có thể đến ở đó."
Anh ấy rút điện thoại ra, gọi xe cho tài xế đến đón tôi.
"Trễ rồi, một mình em đi xe không an toàn.”
"Anh sẽ không đi cùng, đỡ để em cảm thấy không yên tâm."
Nói rồi, Lâm Sơ Ảnh thay tôi xách vali lên, rồi liền đi thẳng ra ngoài.
【Hả? Sao anh ấy dễ dàng bỏ cuộc vậy?】
【Lầu trên mới tới, đừng hỏi, nếu có hỏi thì câu trả lời chỉ đơn giản là vì anh ấy quá yêu Thanh Thanh, chiều chuộng sủng ái cô ấy thôi!】
【Anh Lâm dù bệnh thật, nhưng lúc yêu vẫn luôn thuần khiết nha】
【Các bạn ngây thơ quá, có hiểu "lạt mềm buộc chặt" như thế nào không, dù sao thì vợ yêu cũng không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh ấy đâu.】
Tôi đứng sững tại chỗ, có chút ngẩn ngơ.
Lâm Sơ Ảnh lặng lẽ bước vào màn đêm tối bên ngoài.
Giữa màn đêm đen tối, thân hình anh ấy trông có vẻ gầy guộc.
Cổ tay áo sơ mi xắn lên dưới khuỷu tay, cơ bắp cánh tay săn chắc, đường nét uyển chuyển.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi nhận ra đó là bộ quần áo mà anh ấy đã mặc trong bữa tiệc.
Hình như anh ấy vừa trở về từ bữa tiệc không lâu, giúp tôi giải quyết hôn sự, về đến nhà lại gặp phải tôi đang bỏ trốn.
Từ đầu đến cuối, Lâm Sơ Ảnh luôn ung dung, mỉm cười ứng phó với mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-thanh/c11.html.]
Anh ấy rốt cuộc đang nghĩ gì?
Lâm Sơ Ảnh quay đầu gọi tôi: "Đi thôi, Thanh Thanh?"
"Anh……"
"Có chuyện gì sao?"
Nhìn người trước mặt ôn hòa mỉm cười, tôi bỗng thấy nhiên cảm thấy có chút nản lòng.
Dù là hạ thuốc hay bỏ trốn, dường như đều không có ý nghĩa gì hết.
Lâm Sơ Ảnh cái gì cũng biết hết, tôi không thể lừa anh ấy được gì cả.
Nhưng tôi trước giờ chưa bao giờ nhìn thấu được anh ấy.
Tôi giống như giận dỗi, đứng lì ở ngoài sảnh không chịu di chuyển.
"Thực ra anh cái gì anh cũng đều biết hết, em căn bản hoàn toàn không thể lừa được anh, đúng không?"
Lâm Sơ Ảnh xoay người lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của tôi trong chốc lát.
Anh ấy dường như nhận ra cảm xúc bất thường của tôi.
Một lúc sau, anh gật đầu: "Đúng vậy."
"Nhưng…..." Lâm Sơ Ảnh cười nhẹ, đặt vali xuống, bước đến trước mặt tôi.
Anh duỗi tay xoa xoa đầu tôi.
"Nhưng không sao cả, anh tự nguyện để em lừa.
"Giấu diếm cũng được, hay dụ dỗ cũng vậy, miễn là đối với anh, em đều có thể làm bất cứ điều gì."
Dưới ánh sáng ở ngoài sảnh, Lâm Sơ Ảnh chậm rãi tới gần, đôi mắt sáng rực như những ngôi sao lộng lẫy.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán tôi, trân trọng, đầy lưu luyến.
"Bởi vì anh thích em, Thanh Thanh."