THANH THANH NIỆM NIỆM - 9
Cập nhật lúc: 2024-12-22 09:40:42
Lượt xem: 696
13
Hôm đó, Lương Thanh đưa tôi đến một khu vui chơi, chỉ có hai người chúng tôi.
Anh nói muốn cùng tôi làm tất cả những điều mà các cặp đôi thường làm khi hẹn hò.
Buổi tối, pháo hoa rực rỡ bừng sáng cả bầu trời. Ánh mắt anh chứa đựng cả một bầu trời đầy sao.
“Chu Niệm Đồng, nếu em không nói với cậu bạn đã tặng em thư tình rằng yêu sớm là không tốt, thì anh đã theo đuổi em từ lâu rồi.”
“Còn nữa, em không thích ăn chocolate, nhưng anh biết em sẽ phát hiện ra việc anh cố ý tặng em mỗi lần tôi mượn bài tập.”
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba, bố mẹ muốn anh từ bỏ âm nhạc nên cắt hết viện trợ tài chính của anh. Khi ấy, anh đã nghĩ, nếu Chu Niệm Đồng sẵn sàng cho mình mượn tiền thì sau này nhất định mình sẽ quay lại cưới cô ấy.”
“Thật ra, những năm đầu tiên khá mệt mỏi. Vừa phải chạy show, vừa luyện tập, lại còn tạo độ nhận diện trong làng giải trí. Anh cũng chẳng dám theo đuổi người con gái mình thích. Giữa thật giả lẫn lộn, anh từng tự hỏi vì sao mình lại chọn con đường này. Nhưng cuối cùng, anh đã không phụ sự cố gắng của bản thân.”
“Em xem, nếu không có 520 tệ năm đó của em, thì cũng chẳng có Lương Thanh hôm nay.”
Đêm ấy, anh nói với tôi rất nhiều, rất nhiều điều. Tôi hiểu được nỗi lòng của anh và càng thêm chắc chắn về tình cảm của mình.
Từ hôm đó trở đi, tôi không còn cảm giác bất an hay lo lắng nữa.
14
Lương Thanh là người của công chúng, nên chúng tôi không thể hẹn hò hay công khai thể hiện tình cảm bất cứ lúc nào như những cặp đôi bình thường. Vì thế, chuyện tình của chúng tôi ngoại trừ cô bạn thân ra thì không ai biết cả.
Người đầu tiên nghi ngờ là bố mẹ tôi. Lần đó về nhà, cả ngày tôi chỉ tủm tỉm ôm điện thoại không rời, làm bố tôi cuối cùng phát cáu:
“Con làm gì mà cứ cười toe toét thế? Điện thoại có cái gì hay vậy hả?”
Tôi ngập ngừng thử thăm dò:
“Bố, mẹ, con… đang hẹn hò với một người.”
“Cái gì? Thằng đó làm nghề gì? Có phải nhân viên biên chế không?”
Bố mẹ tôi là những người theo tư tưởng cực kỳ truyền thống. Đối với họ, một người tử tế là phải có công ăn việc làm ổn định, làm nhà nước là lựa chọn tốt nhất.
“Không phải… anh ấy là ca sĩ ạ…”
“Ca sĩ á? Không được! Làm nghề đó thì ổn định chỗ nào? Hát hò thì kiếm được bao nhiêu tiền? Đừng có bị mấy thằng đẹp mã lừa!”
“Không đâu, anh ấy nổi tiếng thật mà. Còn tổ chức cả concert nữa.”
“Concert á? Cái thằng Hai Lúa ở làng bên cũng suốt ngày đi hát đám cưới, đám ma. Nó còn mặc áo khoác lấp lánh nữa đấy, rồi có thấy lấy được cô vợ nào đâu!”
“Nhưng mà… anh ấy đẹp trai lắm.”
“Đẹp trai có mài được ra ăn không? Đẹp trai không nuôi nổi con đâu! Còn nữa, nhà mình cưới con gái là phải có tám vạn tám tiền sính lễ đấy. Hỏi xem nó có lo được không?”
Tôi: …
Tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, Lương Thanh – nghệ sỹ có lượng fan hàng đầu giới giải trí – lại bị bố mẹ tôi chê bai thê thảm như thế.
Ngày nghỉ, tôi thoải mái nằm dài ở nhà xem clip hài, trong khi anh bạn trai nghệ sỹ của tôi đang phải vất vả chạy show. So sánh một chút, tôi thấy bản thân mình đúng là hạnh phúc.
Điện thoại vang lên, giọng nói trầm ấm quen thuộc truyền đến:
“Nhớ anh không?”
“Nhớ.”
“Nhớ thì xuống đây.”
“Gì cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-thanh-niem-niem/9.html.]
“Anh đang ở dưới nhà em.”
Tôi mặc nguyên đồ ngủ, vội vàng chỉnh lại tóc chút xíu rồi chạy như bay xuống nhà.
“Dễ thương ghê.”
Lương Thanh cười, một tay anh khẽ xoa xoa đỉnh đầu tôi, tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên eo tôi, kéo tôi lại gần.
“Niệm Đồng, anh nhớ em quá nên đặc biệt đến đây một chuyến.”
Ánh mắt đầy tinh nghịch khoe khoang kể công, anh chỉ chỉ vào đôi môi mình.
Mặt đỏ bừng, tôi nhón chân lên định chỉ chạm nhẹ thôi.
Nhưng không ngờ Lương Thanh lại bất ngờ kéo tôi sát vào, biến nụ hôn nhẹ nhàng thành một nụ hôn sâu.
Khi tôi đang lâng lâng, một tiếng hét vang lên làm tôi bừng tỉnh.
“Dừng lại ngay!”
Tôi quay đầu lại. Quỷ thần thiên địa ơi, là mẹ tôi!
Chưa kịp ổn định tinh thần, tôi đã thấy bố đang chuẩn bị lao vào tung cú đ.ấ.m sấm sét về phía Lương Thanh.
Tôi sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng đẩy anh ra. Nhưng dùng quá nhiều sức nên Lương Thanh loạng choạng suýt ngã.
“Cả hai đứa, vào nhà nói chuyện ngay!”
Bố tôi nghiến răng kèn kẹt, ánh mắt bốc hoả như muốn thiêu đốt cả tôi lẫn Lương Thanh.
……
15
“Đây chính là cậu ca sĩ mà con nói à?”
Bố tôi nghiêm mặt, nhìn tôi và Lương Thanh như vừa bắt quả tang hai đứa yêu đương vụng trộm.
“Cháu chào chú ạ. Cháu là Lương Thanh, bạn học cấp ba của Niệm Đồng.”
Bố tôi liếc anh một cái đầy soi mói.
“Nhìn thì cũng bóng bẩy đấy.”
Bố tôi ngừng một chút rồi tiếp tục nói:
“Nhưng cậu không có công việc đàng hoàng, tôi không thể yên tâm giao con gái mình cho cậu được. Nói thẳng luôn nhé, nhà tôi cưới con gái là yêu cầu phải có sính lễ đấy.”
Ông đảo mắt, sau một hồi cân nhắc thì giơ hai ngón tay lên:
“Phải 20 vạn.”
Tôi đứng hình, sợ bố sẽ dọa c.h.ế.t anh mất.
“Chú ạ, cháu và Niệm Đồng hiện tại đang nghiêm túc tìm hiểu nhau. Còn chuyện kết hôn thì sính lễ cháu đã đưa trước cho cô ấy rồi ạ.”
Lương Thanh mỉm cười trả lời rất lễ phép.
“Cậu nói gì? Đưa gì cho nó rồi cơ?” Bố tôi nhíu mày nhìn anh đầy nghi ngờ.
“520 vạn ạ.”
Bố tôi nghe xong, bật cười như thể vừa nghe một chuyện hoang đường.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
“520 vạn? Tôi chơi bài cũng chưa từng thấy số tiền nào lớn như thế.”