Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Ảnh Đế - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-11 12:56:06
Lượt xem: 1,901
Hít thở vài hơi oxy thấy đỡ hơn một chút, tôi nhanh chóng đưa ra quyết định: "Tôi thấy không khỏe lắm, tôi muốn quay về."
Hướng dẫn viên đưa tôi xuống núi, xe của tổ chương trình cũng đến đón.
Trên xe có nhân viên chuyên nghiệp đưa gối oxy đến, hỏi: "Hôm qua cô có tắm không?"
Hôm qua tôi thấy mặt hơi nóng, sau khi không ăn được kem đã về phòng tắm gội.
"Mới đến đây tuyệt đối không nên tắm rửa, may mà thời gian tắm không lâu."
Triệu chứng sốt nguyên kéo dài không quá lâu, tôi ngồi trên xe cứ hít thở oxy từ gối.
Đến homestay, bác sĩ và xe cứu thương đã chuẩn bị sẵn sàng.
May mắn là, sau khi hít oxy trên xe, tôi không còn cảm thấy quá khó chịu, bác sĩ kiểm tra cũng chỉ khuyên nên nghỉ ngơi.
Đợi đến khi tôi tỉnh dậy thì trời đã tối.
Mọi người hình như vẫn chưa về, tôi mò mẫm xuống bếp xem có gì ăn không.
8
Xuống tầng một lại phát hiện bếp đang bật đèn.
Bóng lưng đó nhìn có vẻ quen quen.
Tôi thử thăm dò: "Chó con?"
Kính Chỉ quay đầu lại, bất lực nói: "Ra ngoài ghi hình chương trình có thể đừng gọi anh như vậy được không?"
Tôi ngại ngùng: "Sao anh lại đến đây?"
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh ấy cúi đầu thái rau: "Mẹ em."
Tôi đ.ấ.m anh một cái: "Anh dám mắng em nữa à?"
"Mẹ em bảo anh đến."
Anh bổ sung thêm: "Mẹ em xem livestream thấy em bị sốc độ cao, lại không liên lạc được với em, nên bảo anh đến xem sao."
"Được rồi, cảm ơn nhé."
"Vừa hay, em tỉnh rồi thì nhắn tin lại cho mẹ em đi." Anh rửa rau thái rau không rảnh tay.
"Em nộp điện thoại rồi."
"Dùng điện thoại của anh." Anh chỉ vào chiếc áo khoác trên ghế sofa.
Tôi lục trong áo khoác anh tìm thấy điện thoại, hỏi: "Mật khẩu?"
Anh không ngẩng đầu lên, nói: "170302."
Tò mò nổi lên, tôi hỏi thêm một câu: "Hửm? Ngày anh debut à?"
Anh không hề che giấu mà cười: "Ngày em say rượu."
"Kính Chỉ, anh biến thái à? Lấy ngày em say rượu làm mật khẩu?"
"Còn có cả video nữa đấy, em có muốn xem không?"
Ai mà ở bên anh đúng là mù mắt rồi, đáng ghét thật!
Điện thoại kết nối, giọng nói quan tâm của mẹ tôi vang lên trong điện thoại.
Tôi cầm điện thoại ra sân trả lời.
Nói chuyện hơn mười phút, cuối cùng cũng dỗ dành được mẹ tôi, vừa vào nhà thì đột nhiên có một bóng người lao đến ôm chầm lấy tôi.
9
"Kha Kha, toàn là Kha Kha, nhiều Kha Kha quá, Kha Kha này xinh đẹp, Kha Kha kia cũng xinh đẹp." Kính Chỉ ôm tôi không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-mai-truc-ma-cua-toi-la-anh-de/phan-4.html.]
Tôi vội vàng đặt điện thoại xuống.
Sao tôi thấy anh có vẻ không bình thường thế nhỉ?
Tôi thử sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình.
Không nóng mà.
Kính Chỉ uất ức lầm bầm: "Kha Kha, đừng lắc nữa, anh chóng mặt."
Tôi có lắc đâu.
Tôi đỡ anh đứng vững: "Không phải chứ? Anh ăn gì thế?"
Anh chỉ vào nồi canh vẫn đang hầm trên bếp: "Nấm, nấm đẹp, không đúng, nấm không đẹp bằng Kha Kha."
Tôi vội vàng gọi quản gia đến.
Quản gia cẩn thận xem xét nồi canh: "Hỏng rồi, cậu ấy ăn nấm độc."
"Vẫn ổn, loại này ở chỗ chúng tôi khá phổ biến, độc tính không mạnh, lượng cậu ấy ăn cũng không nhiều, tôi đã gọi 120 rồi, bây giờ phải cho cậu ấy nôn ra trước đã."
Quản gia là người địa phương, nghe ông ấy nói xong tôi cũng yên tâm phần nào.
Hỏi người của tổ chương trình, Kính Chỉ chỉ nếm thử một miếng, lượng ăn không nhiều.
120 đến, Kính Chỉ kéo áo tôi nhất quyết đòi tôi đi cùng.
Không còn cách nào, tôi đành phải đi cùng anh đến bệnh viện.
Sau khi nôn ra, chỉ cần nằm viện theo dõi là được.
Trong phòng bệnh chỉ có tôi và Kính Chỉ.
Kính Chỉ mở mắt ra, tôi vội vàng muốn ra ngoài gọi bác sĩ.
Anh nắm chặt lấy tay tôi: "Kha Kha, Kha Kha đừng đi, đừng ở bên người khác."
"Kha Kha, mua điện thoại cho em, mua mỹ phẩm cho em, mua túi xách cho em, tiền anh kiếm được đều đưa cho Kha Kha hết."
"Kha Kha là cô gái xinh đẹp nhất thế gian, anh thích Kha Kha nhất."
"Kha Kha, em đồng ý làm bạn gái anh được không? Em sẽ không từ chối anh đúng không? Chúng ta sẽ không đến mức làm bạn cũng không được đúng không?"
Kính Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không cho tôi đi, tôi sờ trán anh cũng không thấy sốt.
Di chứng của sốt cũng khiến tôi thi thoảng cảm thấy đau đầu, sau đó tôi cứ nhắm mắt nghỉ ngơi cùng anh.
10
Sáng hôm sau, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang động đậy bên cạnh, từ từ mở mắt ra.
Chỉ thấy Kính Chỉ đang cẩn thận rút tay ra khỏi lòng tôi.
Tôi vội vàng buông anh ra, nét mặt anh có chút méo mó: "Hừ... tê cứng cả rồi."
Tôi xòe hai tay ra: "Hôm qua là anh kéo em không cho em đi, không liên quan đến em nhé."
Bác sĩ đến khám, kiểm tra toàn thân cho Kính Chỉ, lại quan sát thêm một lúc, xác nhận không có vấn đề gì thì chúng tôi cùng nhau về lại homestay đang ghi hình.
Trên xe, tôi thấy anh thực sự không có vấn đề gì nữa, bèn hỏi: "Anh muốn đến đây à? Vậy em rút lui, ngày mai sẽ đi."
Anh cười, giơ tay ra hiệu số tám: "Rút lui thì phí vi phạm hợp đồng là tám chữ số đấy."
Tôi cảnh giác: "Sao anh biết?"
Anh ho khan một cách không tự nhiên: "Bớt lo chuyện bao đồng đi, em biết anh thông minh mà."
"Vậy được, anh ở đây cũng được, nhưng chúng ta phải tránh hiềm nghi, không có việc gì thì đừng đến tìm em, em không muốn dính dáng gì đến anh."