Thanh mai Miên Chi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-16 11:56:46
Lượt xem: 1,240
1
“Mọi chuyện là như thế này…’’
Ở trong đầu tôi, cái thứ ma quỷ tự xưng là hệ thống kia cuối cùng cũng đã giải thích xong một đống chuyện cực kì ảo diệu.
Tôi nằm trên chiếc giường tơ tằm rộng lớn lắc lư đôi chân của mình, nhăn chặt mày:
“Thế nên ý cậu nói, tôi là cái người không biết tốt xấu suốt ngày tìm cách phá hoại hạnh phúc của nam chính trong tiểu thuyết, một con ả thanh mai trúc mã trà hơn cả trà, mà người ta hay gọi là bia đỡ đạn nữ phụ đó sao?’’
Hệ thống rất hài lòng nói: “Đúng đúng đúng! Không sai!’’
Thiết Mộc Lan
Khóe miệng tôi co giật:
“Giang Kỳ là nam chính, mà tôi lại là đứa mày dày đeo bám mãi không chịu buông cậu ta, nếu mà so sánh với tôi thì nữ chính kia quả thật như là một tiểu tiên nữ hạ phàm, còn tôi cuối cùng nhà tan cửa nát phải lưu lạc đầu đường xó chợ trở thành một đứa ăn mày không ai cần?’’
“Đúng đúng đúng!’’
“Và cậu chính là cái khỉ mẹ gì mà hệ thống cứu rỗi tiên nữ?’’
“...Ký chủ, là hệ thống cứu rỗi nữ phụ độc ác.’’
……cái thứ gì rối loạn quá vậy, tôitưởng chừng như là bị điên cả rồi.
Tôi đứng trước cửa sổ nhìn xuống những ánh đèn neon màu sắc sặc sỡ và những hàng xe đi lại tấp nập dưới đường phố chợt cười lạnh hai tiếng, tiếp đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Hệ thống nhìn thấy cái tên trên màn hình điện thoại thì lập tức phát ra một tiếng gào khóc chói tai: “Kí chủ!!!’’
Tiếng điện thoại vang lên khoảng mười mấy giây sau thì có người bắt máy, âm thanh của đầu dây bên kia mang theo toàn tiếng cáu kỉnh và chất giọng khàn khàn của người vừa mới bị đánh thức.
Thiếu niên nghiến răng ken két gằn ra từng chữ một: “Ôn ! Miên ! Chi!”
Chỉ cần nghe tiếng của cậu ta thôi cũng đủ biết hiện giờ mặt cậu ta thối cỡ nào.
Tôi ngoáy lỗ tai: “Làm sao?’’
“Con mẹ nó cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả?!’’
Tôi đưa điện thoại ra xa tai một chút, liếc nhìn thời gian trong điện thoại một cái.
Ba giờ sáng.
‘’Ồ, tôi đói quá.’’
Giang Kỳ dường như không thể tin nổi: “Nửa đêm cậu gọi tôi dậy chỉ vì cái này thôi? Cậu đói thì tìm ông đây làm gì?!’’
“Tôi đói rồi, tôi muốn ăn bánh kem.’’
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-mai-mien-chi/chuong-1.html.]
‘’Ôn Miên Chi có phải đầu cậu bị thủng một lỗ không, ông đây…’’
Tôi không để ý cậu ta: “Tôi đói rồi—-’’
Đầu bên kia điện thoại im lặng một cách kỳ lạ, chỉ nghe thấy tiếng Giang Kỳ đang cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó rất nhanh truyền đến âm thanh mặc áo khoác sột soạt mặc áo khoác cùng với tiếng mở khóa.
Giang Kỳ vừa đi xuống lầu vừa luôn mồm mắng tôi: “Gặp phải cậu quả là phúc khí lớn, con mẹ nó không biết kiếp trước tôi nợ cậu cái gì.’’
Hai mươi phút sau, cậu ta gọi điện kêu tôi xuống tầng.
Giang Kỳ lười biếng đứng dựa vào tường, mặt thối như shit đưa bánh kem cho tôi.
Tôi đánh giá cả người cậu ta một lượt.
Dume, con hàng này sao lại được làm nam chính vậy chứ, trừ cái mặt còn tàm tạm ra, toàn thân trên dưới có cái gì hơn bổn cô nương đây đâu?
“Làm sao, cuối cùng cũng phát hiện vẻ đẹp kinh thiên động địa của ông đây rồi hả?’’
Giang Kỳ không biết xấu hổ nhếch mày.
Tôi trợn trắng cả mắt: “Cứ coi là thế đi.’’
Sau đó không chút lưu tình xách bánh kem xoay người đi lên tầng.
Làm Giang Kỳ ở đằng sau tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
2
Tôi ngồi vắt chéo chân, chọc chọc chiếc bánh kem trên bàn: “Như này hả?’’
Hệ thống mắt chữ o mồm chữ a: “Kí chủ, cô, cô…cô như này là đang tìm chết.’’
Tôi cong khoé miệng.
Này có nhằm nhò gì.
Giang Kỳ sẽ không biết bản thân bị tôi hành hạ bao nhiêu năm nữa đâu.
Ôn gia với Giang gia đều là gia tộc lớn có tiếng ở kinh thành, cùng hợp tác làm ăn rất nhiều lần, vả lại nhà cũ của hai gia đình trùng hợp cũng ở rất gần nhau nhau, vì vậy từ lúc còn nhỏ xíu tôi với cậu ta đã quen biết nhau.
Từ nhỏ Giang Kỳ đã vênh váo không chịu được, nhưng để mà so sánh với tôi thì….
Ha ha, còn kém một chút, tôi mới thật sự là một đứa làm náo loạn trời đất, muốn gì mà không được sẽ lăn ra ăn vạ ngay.
Từ nhỏ tôi đã thích giày vò cậu ta, vào lúc cậu ta nghịch bùn đất tôi sẽ đạp một phát vào m.ô.n.g làm cậu ta ngã, lúc cậu ta chơi game sắp thắng tôi sẽ rút dây mạng nhà cậu ta, tôi cũng chính là người quấn những thẻ anh hùng mà cậu ta sưu tầm vào chùm bóng bay để nó bay đi mất, còn bắt con cá nhỏ câu ta nuôi về nhà nhờ bảo mẫu hầm lên……
Cũng có lúc tiểu ma vương hỗn thế Giang Kỳ đó sẽ bị tôi bắt nạt đến nỗi khóc nhè, những lúc như vậy tôi sẽ gào khóc to hơn cả cậu ta.
Suốt đoạn thời gian đó, Giang Kỳ nhìn thấy tôi là như là nhìn thấy âm hồn dã quỷ vậy, cậu ta liều mạng mà trốn tôi, nhưng lần nào cũng sẽ bị tôi dùng vô số cách tóm được.