Thanh mai chẳng sánh được - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-18 02:07:51
Lượt xem: 720
THANH MAI CHẲNG SÁNH ĐƯỢC [FULL]
Tác giả: 作者
Nguồn: Zhihu
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Tôi trải qua cảnh “Thanh mai chẳng sánh được”.
Lúc chúng tôi kết hôn, thanh mai của Hạ Dư khóc hỏi hắn: "Anh có từng yêu em không?"
Hạ Dư nắm tay tôi nói chắc như đinh đóng cột: "Không có.”
Nhiều năm sau thanh mai về nước.
Tại nơi nhảy bungee cô ta hỏi Hạ Dư: "Nếu làm lại một lần nữa, anh sẽ chọn em chứ?"
Hạ Dư nói: "Ừ!”
1
Sau khi bà ngoại qua đời, Hạ Dư vẫn biểu hiện rất bình tĩnh. Hắn xử lý xong hậu
sự bà ngoại. Từ lúc nhập viện, tử vong, hỏa táng rồi hạ táng, một giọt nước mắt hắn cũng không rơi.
Bạn bè bảo tôi chú ý một chút. Trước kia bà ngoại chỉ bị đau đầu, hắn đã lo lắng muốn chết, như bây giờ rõ ràng là không bình thường.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi làm sao có thể không biết! Tình cảm giữa Hạ Dư và bà ngoại rất sâu đậm. Từ khi hắn còn rất nhỏ, cha mẹ đã qua đời, bà ngoại chịu mọi khó khăn vất vả nuôi lớn hắn.
Khi hắn nhận được điện thoại của bảo mẫu, nghe nói bà ngoại té xỉu, cả người hắn đều luống cuống. Thậm chí không kịp mang giày đã xông ra ngoài. Dọc theo đường đi hắn vượt qua vô số đèn đỏ, nhấn muốn đứt chân ga.
Bà ngoại bị nhồi m.á.u não. Tuy kịp thời đưa đến bệnh viện, nhưng vẫn không thể cứu. Bác sĩ nói: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức!"
Hạ Dư lảo đảo hai bước. Tôi muốn đưa tay đỡ hắn, lại bị hắn giãy dụa né tránh. Hắn dựa vào tường hít thở sâu. Qua một lúc lâu, hắn gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi!”
Cứ như vậy trong chốc lát, hắn thu lại cảm xúc của mình, khoá cảm xúc lại.
Tôi đã ở bên cạnh hắn, rất nhiều lần muốn nói chuyện với hắn hoặc an ủi hắn. Nhưng mỗi khi tôi muốn mở miệng, hắn lại mượn cớ rời đi. Hắn tránh mặt tôi. Cuối cùng, trong một lần hắn muốn né tránh tôi giữ chặt hắn: "Hạ Dư, anh đừng như vậy, chúng ta là vợ chồng, ở trước mặt em, anh không cần cố gắng gắng gượng. Em sẽ ở bên anh, bất cứ lúc nào em cũng sẽ ở bên anh!"
Hạ Dư cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
Tôi nghĩ mình có thể phá vỡ hàng phòng ngự của hắn. Nhưng hắn chỉ dịu dàng xoa đầu tôi, sau đó cười nói: "Anh không sao, thật đấy, em không cần lo lắng. Bà ngoại ra đi rất thanh thản, cũng không chịu khổ gì, rất tốt!”
Phản ứng của Hạ Dư cũng không khiến tôi thả lỏng chút nào, ngược lại đáy lòng càng đè càng nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-mai-chang-sanh-duoc/1.html.]
Cuối cùng, sau khi an táng bà ngoại xong, hắn mất tích!
Chúng tôi đã tìm khắp nơi. Nhà cũ, công ty, trường học và những nơi chúng tôi thường hẹn hò. Nhưng không tìm thấy. Điện thoại không nhận, tin nhắn không trả lời. Nỗi lo lắng của tôi ngày càng nhiều.
Ngay khi tôi mờ mịt luống cuống, thậm chí còn có ý định báo cảnh sát, Diệp Chước Chước đã về nước. Cô ta kéo hành lý, phong trần mệt mỏi. Vài năm không gặp, cô ta đã từ một cô gái nhỏ tùy tiện biến thành một cô gái thành thành thục ổn trọng.
Nghe nói Hạ Dư mất tích, cô ta trầm mặt: "Không phải tôi đã bảo mọi người chăm sóc tốt cho anh ấy trước khi tôi trở về sao?"
Tôi nhíu nhíu mày nhìn mọi người xung quanh. Bọn họ đều là bạn của Hạ Dư, có bạn nối khố từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có bạn học đại học.
Tôi chợt nhớ ra một điểm mà tôi đã bỏ qua: Ai đã thông báo cho họ? Không phải tôi, tôi chưa kịp làm, cũng không phải Hạ Dư, khi đó hắn không còn tâm tư. Xem ra là Diệp Chước Chước.
Nhưng làm sao cô ta biết được?
Hẳn là Hạ Dư đã nói! Thì ra cú điện thoại kia là hắn gọi cho Diệp Chước Chước.
Lúc đó bác sĩ nói cho chúng tôi biết bà ngoại không cứu được, tôi muốn tới gần hắn, hắn né tránh tôi. Hắn nói: "Để anh yên một lát!"
Tôi cho hắn không gian, mơ hồ nghe được hắn đang gọi điện thoại cho ai đó, giống như đang nói: "Anh cần em!"
Ánh mắt không bình thường của Diệp Chước Chước đảo qua tất cả mọi người, lúc rơi vào tôi, mang theo chán ghét. Cô ta nói: "Tôi biết anh ấy ở đâu!"
Theo chỉ dẫn của Diệp Chước Chước, chúng tôi đến một con hẻm nhỏ hẻo lánh.
“Đây là nơi nào, Hạ Dư chạy tới đây làm gì?”
Biểu tình của Diệp Chước Chước có chút hoảng hốt, vừa như hồi ức vừa như thẫn thờ: “Đây là căn cứ bí mật của anh ấy, mỗi lần anh ấy buồn bã, tôi đều có thể tìm thấy anh ấy ở đây.”
"Cô đúng là hiểu rõ cậu ấy!" Người bên cạnh cảm khái một tiếng, vừa mới nói xong lại ý thức được cái gì, xấu hổ nhìn tôi một cái.
Tôi giật giật khóe miệng không nói gì. Nếu như nói trong lòng tôi một chút ý nghĩ cũng không có, đó là giả. Nhưng bây giờ, dù sao cũng không phải lúc so đo.
Diệp Chước Chước vội vàng bước vào, đi tới trước một căn nhà thấp, cô ta đẩy cửa ra. Tôi đứng cuối cùng, xuyên qua đám người nhìn vào, Hạ Dư đang cuộn mình trên một chiếc sô pha chật hẹp cũ kỹ. Trông hắn nhợt nhạt và dường như đang ngủ.
Diệp Chước Chước vọt vào đầu tiên. Cô ta ngồi xổm xuống, cẩn thận gọi một tiếng: "Hạ Dư!”
Đuôi lông mày Hạ Dư khẽ run, chậm rãi mở mắt. Ánh mắt của hắn có chút mờ mịt. Hắn chăm chú nhìn Diệp Chước Chước, như thể nhìn thế nào cũng không đủ. Dần dần, hốc mắt của hắn đỏ lên, giọng hắn khàn khàn mang theo nghẹn ngào, hắn nói: "Chước Chước, bà ngoại đi rồi, anh không còn gia đình nữa!"
Diệp Chước Chước ôm lấy Hạ Dư: “Em đây! Hạ Dư, em đây! Chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ có gia đình!”
Cuối cùng Hạ Dư khóc nấc lên. Hắn vùi vào cổ Diệp Chước Chước, giống như một đứa trẻ, khóc đến không kiềm chế được. Cuối cùng ngất đi. Trán Hạ Dư nóng hổi, sốt cao.
Mấy người luống cuống tay chân đưa hắn lên xe. Lúc đi qua bên cạnh tôi Diệp Chước Chước trầm giọng nói: "Cô chăm sóc Hạ Dư như vậy sao? Trình Yên, tôi thất vọng về cô quá rồi!"