THANH LỘ - 7

Cập nhật lúc: 2025-03-26 04:06:44
Lượt xem: 561

4.

Thái hậu vốn không thích ta, thậm chí còn chẳng buồn để mắt đến. Chỉ đến khi nhìn thấy trâm hoa nhài cài trên tóc ta lúc bắt mạch, bà mới khẽ thở dài đầy ẩn ý:

"Người trong cung này cũng giống như đám con cháu thế gia kia, một thế hệ không bằng một thế hệ."

Giấc ngủ của Thái hậu vốn ít ỏi lại chập chờn, đêm ấy mưa xuân rả rích, bà lại càng khó ngủ hơn. Những cung nữ hầu hạ bên cạnh phải canh đêm dâng trà, ghi lại giờ nào bà ngủ, canh giờ nào sẽ tỉnh lại, trở mình bao nhiêu lần trong đêm.

Tôn cô cô biết ta bệnh chưa khỏi hẳn nên bà gọi những cung nữ khác thay ta thức đêm một lát.

"Tấm lòng của cô cô, Thanh Lộ xin nhận. Nhưng thân thể của ta, ta tự biết rõ, không sao đâu."

Bởi vì hai năm đầu hầu hạ bên cạnh Bùi Lang, ta cũng từng thức đêm như thế. Thậm chí còn quen với việc ngủ chập chờn, chỉ cần một tiếng động khẽ cũng tỉnh giấc, lo lắng hắn sốt cao trong đêm lại không ai hay biết. Đến tận bây giờ, vào những đêm bệnh nặng nhất, ta vẫn phải cuộn mình tựa vào hòm thuốc mới có thể ngủ được.

Ta ngồi bên giường canh đêm, dưới ánh nến cẩn thận lật xem sổ ghi chép của những cung nữ trước đây. Ta nghĩ rằng, có lẽ bài thuốc an thần cho ngày mai nên sửa đổi một chút, thương lượng cùng y quan để thêm vài vị thuốc khác.

Thái hậu ngủ đủ giấc, tinh thần tốt, tính khí ắt cũng sẽ dịu đi nhiều. Đến trưa ngày thứ tư, trời đổ mưa rất lớn, Tôn cô cô mỉm cười bảo ta đi thỉnh an Thái hậu:

"Đứa nhỏ ngoan, phương thuốc của ngươi rất hiệu quả, Thái hậu ngủ trưa dậy, tinh thần cũng khá hơn trước nhiều." 

Sắc mặt Thái hậu vẫn không rõ vui buồn, chỉ là hiếm khi chịu liếc nhìn ta:

"Diện mạo trông cũng cũng sạch sẽ, xem như có chút quy củ.”

"Từ nay ở lại đây hầu hạ đi."

Ta quỳ xuống nhận đĩa bánh hạnh nhân Thái hậu ban thưởng.

Trời nổi sấm chớp giữa trưa, mưa lớn như trút nước. Gió lùa vào mang theo hơi ẩm, ta ngồi trong phòng nhỏ lật xem những chẩn mạch án trước đây của Thái hậu. Bên ngoài có cung nhân cầu kiến, Tôn cô cô trở vào nhìn Thái hậu, rồi lại nhìn ta, vẻ mặt có chút khó xử.

"Nói đi, chuyện gì mà cầu đến nơi này của ai gia?"

Là Vệ Chiếu, chuyện của nhà họ Vệ.

Sáng nay, Vệ Chiếu đã vào cung, cầu xin bệ hạ cho mượn một nữ y trong cung để chữa bệnh cho mẫu thân hắn. Bệ hạ cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của hắn, bèn truyền lệnh cho Thượng Thực Cục, bảo bà ấy điều người đến. Thôi Thượng thực cục lắc đầu đầy tiếc nuối:

"Nếu là trước đây thì nơi này của thần từng có một người rất giỏi y thuật chuyên về các căn bệnh của nữ nhân, tính ra vô cùng thích hợp. Nhưng bây giờ, thần lại không điều phái nàng được nữa."

Câu nói này khiến bệ hạ thoáng hiếu kỳ:

"Trong Tứ Ty mà còn có người ngươi không điều động được sao?"

"Bệ hạ có còn nhớ đến phương thuốc giải uất ức mà dược phòng dâng lên sau khi quý phi sinh xong không? Phương thuốc ấy chính là do nàng kê đấy."

Bệ hạ chợt nảy sinh lòng yêu quý nhân tài, phất tay cười nói:

"Đã có bản lĩnh như vậy, kiêu ngạo một chút cũng không sao, truyền chỉ của trẫm gọi nàng đến."

"Không phải kiêu ngạo, mà là bệ hạ trị thiên hạ bằng nhân hiếu nên nàng ấy cũng học được đôi phần hiếu tâm, biết Thái hậu hay đau ốm vào mùa xuân nên đã chủ động xin qua hầu hạ. Vì vậy, bây giờ không tiện điều đi nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-lo-rwhm/7.html.]

"Ồ? Là ai?"

Thôi Thượng thực nhìn Vệ Chiếu, khẽ cười:

"Chuyện này sao, nói ra cũng thật khéo, người này còn là bạn cũ với Vệ công tử nữa."

"Nàng họ Khương, tên Thanh Lộ."

Vệ Chiếu sững sờ.

Tay ta khựng lại, đầu bút in xuống giấy một vệt mực loang lổ. Thái hậu liếc nhìn ta một cái, thổi tản hơi nóng trên mặt trà, chậm rãi nói:

"Vậy sao? Nếu bệnh đã không chữa được, vậy thì đừng chữa nữa."

Tôn cô cô thoáng hiện vẻ khó xử:

"Vệ công tử đang quỳ ngoài điện của bệ hạ, chỉ sợ bệ hạ..."

Câu nói này bỗng chọc giận Thái hậu, bà lạnh lùng cười, nặng tay đặt chén trà xuống bàn:

"Trước đây nhà họ Vệ miệng nói vì đại cục triều đình, toàn những lời nhân nghĩa đạo đức, khuyên tiên hoàng gả con gái ai gia đến chốn khổ hàn ấy."

"Nhưng giờ nhà họ Vệ đã báo đáp ân nhân cứu mạng thế nào?"

"Chẳng phải là thiên đạo luân hồi, báo ứng không chừa ai sao?"

"Nó thích quỳ thì cứ để cho quỳ đi!"

5

Vệ Chiếu quỳ rất lâu.

Người trong cung qua lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hàm ý. Có lẽ là đang chế giễu. Chế giễu nhà họ Vệ vong ân bội nghĩa, hưởng thụ ân tình của người khác xong liền đạp họ ra, để rồi bây giờ gặp báo ứng.

Bệ hạ biết chuyện khó coi giữa nhà họ Vệ và Thanh Lộ, muốn hạ chỉ cũng có phần khó xử. Muốn xin người từ tay Thái hậu đã khó ba phần. Nhà họ Vệ ức h.i.ế.p người khác trước, lại càng thấp đi bảy phần.

Khi bệ hạ truyền triệu Khương y thị, trời mưa lớn đến nỗi mịt mù. Giữa cơn mưa dày đặc, nàng che một chiếc ô giấy dầu mà đến, nhưng mưa quá to khiến vạt váy đã ướt đẫm.

Vệ Chiếu xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Thanh Lộ. Hắn nghĩ nàng sẽ cười nhạo hắn, sẽ nhổ vào mặt hắn, hoặc châm chọc một câu "báo ứng không chừa bất kì ai".

Không sao cả, mặc kệ nàng đánh, nàng mắng, nàng sỉ nhục hắn thế nào, dù có bắt hắn dập đầu mấy cái, Vệ Chiếu cũng cam tâm tình nguyện.

Hắn nợ nàng.

Nhưng Thanh Lộ không làm vậy.

Nàng chỉ nhẹ nhàng đưa ô cho nội giám, nhờ hắn cất hộ. Sau đó chỉnh lại vạt váy ướt, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, từng bước đi vào trong điện.

Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nhìn hắn lấy một lần.

Loading...