Thanh Hoà - 1

Cập nhật lúc: 2025-03-23 12:06:03
Lượt xem: 272

THANH HOÀ [FULL]

 

Tác giả: 阿粥啊

Nguồn: Zhihu

Raw: Deĩng

Edit: Nhân Trí

 

Tạ Cẩm từ nhỏ đã không thích ta.

 

Hắn chê ta ngu ngốc, chê ta ăn nhiều.

 

Hắn nói người hắn muốn cưới là nữ nhân quyền quý chứ không phải nữ tử của một gia đình nhỏ như ta.

 

Cho đến khi ta chủ động xin đi hòa thân.

 

Hắn quỳ bên ngoài cung điện phụ hoàng một ngày một đêm, chỉ hy vọng hoàng thượng có thể thu hồi chiếu thư.

 

1

 

Đại bá lại mang về cho ta một đống đồ ăn ngon ta chưa từng được ăn bao giờ.

 

Ta nhịn không được nếm thử, vội vàng đưa qua cho Tạ Cẩm như người hầu.

 

Hắn quả nhiên từ chối, còn chọc đầu của ta mắng: "Ha ha, ăn, Thẩm Thanh Hòa, ngươi chỉ biết ăn, chúng ta sắp khai chiến với nước Tây Nguyệt, ngươi cũng chỉ nghĩ đến ăn thôi."

 

Đáy lòng ta dâng lên chút áy náy. Nhưng rất nhanh đã bị niềm vui nhấn chìm.

 

Tạ Cẩm không ăn, vậy những thứ này đều là của ta.

 

Ta nhìn chằm chằm bánh kẹo trên tay hai mắt tỏa sáng.

 

Tạ Cẩm vô cùng thất vọng về ta, cuối cùng phẩy tay áo rời đi.

 

Ta nhìn bóng lưng Tạ Cẩm rời đi, đáy lòng dâng lên cảm giấc tủi thân.

 

Từ nhỏ Tạ Cẩm đã không thích ta. Hắn chê ta ngu ngốc, chê ta ăn nhiều. Nhưng ta thích hắn.

 

Ta không chỉ thích đồ ăn ngon, ta còn thích đồ đẹp.

 

Lần đầu tiên gặp Tạ Cẩm, là ở Tửu Họa phường.

 

Tửu Họa phường là sản nghiệp của gia đình ta. Đại bá ta là một người có đầu óc kinh doanh. Ông ấy chi một số tiền lớn để mua cho cha ta một chức quan ở kinh thành, sau đó thuận lợi mở rộng kinh doanh vào kinh thành.

 

Tửu Hoạ phường chính là nơi chuyên để các nhân vật có thân phận hiển quý dùng để uống rượu thưởng thức tranh, giao thiệp rộng rãi.

 

Bức tranh tùy tiện mua từ gian hàng vỉa hè chỉ có hai lượng bạc, treo ở chỗ này, giá trị có thể tăng lên mấy trăm lần.

 

Đại bá ta nói đây là cướp của người giàu chia cho người nghèo.

 

Chia cho người nghèo là ai?

 

“Đương nhiên là ta rồi." Đại bá thổi râu trừng mắt nói.

 

Ông ấy lừa ta, ông ấy rõ ràng là thương nhân giàu có nhất Đại Thịnh.

 

Ta đang giúp đại bá đếm tiền đến mức tay bị chuột rút, giương mắt thì nhìn thấy Tạ Cẩm.

 

Tạ Cẩm đẹp trai, lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho ta mê đến tìm không ra phương Bắc.

 

Từ đó, ta liền dựa vào hắn.

 

Đại bá là một du thương, vào Nam ra Bắc, mỗi lần về nhà đều có thể mang về cho ta một ít đồ chơi mới mẻ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-hoa-hson/1.html.]

Ta mới cầm vào tay, còn chưa kịp ấm, đã muốn đưa cho Tạ Cẩm.

 

Bởi vì phụ thân ta nói, thích một người, sẽ đem thứ mình thích, cảm thấy tốt nhất tặng cho hắn.

 

Ông ấy chính là dùng cách này để theo đuổi mẫu thân ta.

 

Nhưng đồ ta tặng, lần nào Tạ Cẩm cũng coi thường, còn châm biếm ta.

 

Cũng đúng, Tạ Cẩm là hoàng tử, hoàng thất muốn cái gì mà không có.

 

Chỉ riêng bảo vật dâng lên hàng năm, đã khiến ta líu lưỡi.

 

Có một lần, hắn cuối cũng cũng không kiên nhẫn, hỏi ta vì sao luôn đi theo hắn.

 

Ta vội vàng chớp mắt, thổ lộ tâm ý của mình với hắn.

 

Nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, nói hắn quyết không cưới ta.

 

Ta hỏi hắn vì sao.

 

Hắn nói, người hắn muốn cưới là nữ nhân quyền quý, chứ không phải nữ tử gia đình nhỏ như ta.

 

Ta lại hỏi hắn, trong lòng có cô nương nào chưa.

 

Hắn đảo con ngươi như ngọc đen, kiêu ngạo mở miệng: "Đương nhiên là có.”

 

Mũi ta cay cay, hỏi hắn là vị cô nương nào.

 

Hắn hắng giọng: “Nữ nhi Thái Phó, Liễu Uyển.”

 

Liễu Uyển cô nương, ta biết. Nàng là tiểu thư khuê các nổi danh trong kinh thành, tính cách dịu dàng, gia thế hiển hách, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Quan trọng nhất là, gương mặt trái xoan, lông mày lá liễu, làn da trắng trẻo nõn nà, dáng đi như liễu, ta nhìn cũng thích.

 

Mà phụ thân ta chỉ là một viên quan lục phẩm, chức vị này còn phải nhờ vào đại bá ta dùng tiền mới mua được.

 

Ta cũng không đẹp bằng Liễu cô nương, khuôn mặt tròn trịa, người khác khen ta đều chỉ khen ta có khuôn mặt phúc hậu. Ta bị đả kích sâu sắc, ở nhà thương tâm muốn chết.

 

Đại bá thấy ta như thế, liền hỏi ta có muốn cùng ông ấy đi dạo một chút không, xem thế giới bên ngoài, nói không chừng có thể gặp được người đẹp trai hơn Tạ Cẩm.

 

Ta liều mạng gật đầu, nói muốn.

 

2

 

Lần này, ta đi mất hai năm.

 

Ta đã cao và thon thả hơn, nét trẻ con trên khuôn mặt đã biến mất, để lộ khuôn mặt trái xoan xinh đẹp.

 

Ta đã nhìn thấy mặt trời lặn trên đại mạc, gặp qua con sóng đập vào bờ, chơi qua cổ độc, học với một thần y.

 

Trên thuyền trở về, đại bá hỏi ta, có gặp được người nào đẹp trai hơn chưa.

 

Ta cúi đầu, nói chưa.

 

Tạ Cẩm vẫn là người đẹp nhất mà ta từng gặp.

 

Đại bá chẳng những không thất vọng về ta, ngược lại còn khen ta là một đứa trẻ ngoan chung tình.

 

"Vậy thì hãy dũng cảm theo đuổi đi." Đại bá khuyến khích ta.

 

“Nhưng hắn nói hắn đã có người mình thích rồi.”

 

“Có thì thế nào, còn chưa ở cùng một chỗ, con đã có thể đi tranh mà.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Loading...