Thanh Hà chiếu Uyển Quân - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:25:24
Lượt xem: 1,407
Ta đưa mắt nhìn Yên Lan, Hầu gia còn chưa trở về? Lại nghĩ thầm: [Chẳng lẽ Trưởng công chúa cố ý lấy món trang sức này ra để cứu ta?]
Ngược lại vẻ mặt phụ thân rất là vui vẻ, ông không nghĩ người bị từ hôn như ta lại có thể được Hầu gia ưu ái. Nghĩ đến chuyện phủ đệ Tướng quân mặc dù cũng đã cao, nhưng Hầu gia lại là hoàng thân quốc thích nên vội vàng sai người thưởng bạc, cho thả hắn về phụng mệnh.
“Vậy thì tốt quá rồi, hai tỷ muội các ngươi đều có thể mang lại vinh quang cho Thẩm gia chúng ta.”
Thẩm Yên Nhu nghiến răng nghiến lợi: "Không ngờ vẫn là tỷ tỷ lợi hại. Trường Bình Hầu tính tình phóng đãng, dưới gối còn có một đứa con. Tỷ tỷ gả qua đó liền có con nối dõi hầu hạ, thật sự là quá may mắn!"
Ta thản nhiên ngồi xuống, thưởng thức món đồ trang sức ngự ban kia: "Không phiền đến muội muội phải lo lắng. Trước kia mẫu thân cũng thay ta tính quẻ, phúc con cái ta cũng được hưởng một chút.”
Phụ thân xoa xoa đầu: "Được rồi. Ngươi nhìn lại xem ngươi giống cái dạng gì? Tóc tai bù xù, rũ rượi không ra thể thống gì. Nếu để cho Trường Bình Hầu nhìn thấy, nhất định sẽ rất chán ghét ngươi! Ngày sau tỷ muội các ngươi đều là đích nữ xuất giá, Trầm gia ta sẽ vĩnh viễn vinh hiển, đời đời bất hủ.”
Ta cầm chén trà lên, dừng lại một lát: "Sợ là phụ thân nghĩ sai rồi, mẫu thân con chỉ có một nữ nhi duy nhất, Trầm gia cũng chỉ có con là đích nữ.”
Phụ thân ho nhẹ một tiếng, ánh mắt có chút né tránh: "Ngày sau Yên Nhu muốn gả cho phủ Tướng quân làm chủ mẫu, thân phận thứ nữ khó tránh khỏi bị người đời khinh bỉ, ta vốn định nâng Phương di nương của ngươi lên làm chính thất, sau đó..."
Ta giận dữ ném tách trà trong tay xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
“Con đã thấy quái lạ, tại sao lại muốn đưa con đi thật xa, hóa ra là muốn chờ con đi rồi sẽ nâng Phương di nương lên làm chính thất?”
Phương di nương sợ hãi nép vào trong lòng phụ thân: "Lão gia!”
Phụ thân tức giận trừng mắt, cả người run rẩy: "Ngươi... Ngươi thế này còn ra thể thống gì! Nàng ấy dù thế nào cũng là thứ muội của mẫu thân ngươi!"
“Mẫu thân ta không có muội muội như vậy. Phụ thân không phải đã quên, mẫu thân ta năm đó ốm triền miên nằm trên giường bệnh, chính là muội muội tốt này nói muốn đến hầu hạ. Hầu hạ thế nào mà thành hầu hạ đến trên giường của người. Mẫu thân ta bệnh nặng nguy kịch, bà ta lại mang thai.”
“Mẫu thân ta, là ả nữ nhân khốn nạn này hạ độc chết! Năm đó người đã nhận lời với tổ mẫu ta như thế nào, sẽ chỉ nạp bà ta làm trắc thất. Hôm nay lại muốn đưa bà ta lên làm chính thất? Người đừng có mơ!”
Phương di nương bật khóc nức nở: "Oan uổng quá! Lão gia! Chuyện năm đó tra cứu cũng đã rõ ràng, Uyển Quân, sao ngươi có thể đổ oan cho ta như thế!”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta tức giận đến phát run cả người: "Phương di nương, ông trời có mắt. Bà thật sự cho rằng chuyện bà làm năm đó không một ai hay biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-ha-chieu-uyen-quan/5.html.]
Phụ thân cau mày: "Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi. Mẫu thân ngươi năm đó cũng đâu phải bị hạ độc ch..ết, mà là thân thể nàng không tốt, phúc mỏng!”
“Phụ thân, người còn nhớ mẫu thân ta là vợ kết tóc của người... là người bên gối của người..."
“Việc này ta đã sớm có quyết định, rõ ràng là chuyện hỉ đáng để vui mừng, ngươi nhất định phải làm cho trong nhà loạn lên, gà bay chó sủa mới được hay sao?"
“Không được!" Ta lấy cây trâm vàng trên đầu xuống, đ.â.m vào giữa cổ, chảy ra một tia m..áu.
"Phụ thân, hôm nay nếu người muốn nâng bà ta lên làm chính thất, vậy thì cứ bước qua xác của ta đi!"
“Ngươi! Cái đồ nghiệt chủng!”
"Trường Bình Hầu gia hắn... hắn yêu ta sâu đậm, lại là ngược cực kỳ tàn nhẫn. Nếu ta ch..ết ở đây, không chỉ di nương, Tam muội, thậm chí chức quan của phụ thân cũng đều phải chôn cùng. Phụ thân cứ suy nghĩ cho kỹ, có đồng ý đặt toàn bộ tính mạng của gia tộc Trầm thị trên người một di nương nhỏ bé như vậy không!"
Phụ thân bị ta tức giận đến mức suýt nữa hôn mê bất tỉnh: "Ngươi! Ngươi!”
"Ngươi còn chưa gả vào Hầu phủ đã học người khác trèo cao, dám lấy quyền thế áp đảo ta? Hôm nay ngươi không ch..ết, ta cũng gọi người đánh ngươi ch.ết. Ngày thường ta còn tưởng là ngươi dịu dàng biết điều, lại không biết ngươi cố tình gây sự vô lý như vậy!"
Nói dứt lời, phụ thân lại muốn dùng gia pháp đánh ch..ết ta, chung quanh ta ồn ào, hỗn loạn. Ta nhìn mọi người, Phương di nương tuy giả vờ lau nước mắt nhưng khóe miệng lại cong lên cười. Trong mắt Thẩm Yên Nhu tràn đầy vẻ đắc ý mọi việc theo đúng ý nàng ta, chỉ chờ phụ thân đuổi ta ra khỏi Thẩm gia, lại như là đang chờ khoảnh khắc cây trâm đ.â.m sâu vào cổ họng ta.
Chỉ có Yên Lan và Xuân Nhi lo lắng lắc đầu ngăn cản ta: "Tỷ tỷ, tiểu thư! Đừng làm vậy! Không đáng đâu!”
Tai ta như ù đi, nhưng hai mắt đột nhiên sáng lên. Làm sao ta có thể ch..ết... Làm sao có thể... để cho bọn họ dễ dàng đạt được mục đích...
05
Cây trâm vàng trong tay ta rơi xuống đất phát ra tiếng kêu giòn tan.
Ta quỳ gối trước mặt phụ thân, nước mắt rơi lã chã: "Phụ thân, Uyển Quân biết sai rồi.”
Phụ thân cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn còn tức giận.