Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thanh Hà chiếu Uyển Quân - 11

Cập nhật lúc: 2024-08-11 18:26:47
Lượt xem: 1,422

“Tất nhiên là có nhận thì nàng mới khóc lóc om sòm như vậy chứ. Nam nhân sao có thể từ chối được mỹ nhân đưa tới cửa chứ! Tỷ tỷ, hôm nay xem ra tỷ không gả cho hắn cũng tốt, hắn không phải là người tỷ có thể tin tưởng, ủy thác cả đời.”

 

Ta im lặng một lúc lâu: "Nếu nữ tử trên đời này có thể được sống như nam tử thì tốt rồi.” Ta cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, nên quay sang cùng nàng ôn lại rất nhiều chuyện trước kia, cùng khóc cùng cười thật lâu.

 

Khi Tiêu Hà đến đón ta, hai mắt ta không tránh khỏi sưng đỏ. Lúc trở về, ta cùng hắn ngồi chung một xe. Đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì ta nghe hắn nhẹ giọng nói: "Sau này nếu nàng thấy nhớ nhà, muốn trở về thì cứ trở về, ta sẽ đi đón nàng.”

 

Sau đó giọng nói của hắn có chút áy náy: "Hôm nay bên phía Hình bộ có việc gấp, ta vốn đã dặn Dật Chi nói cho nàng biết và chờ ta một chút. Không ngờ nó lại quên, ta đã trách phạt nó rồi.”

 

Ta cúi đầu nói: "Hầu gia có thể tới, thiếp đã rất là vui mừng rồi.”

 

“Nàng...”

 

Thế mà hắn lại vô cớ nổi giận: "Ý nàng là, nếu bản hầu không đến, cũng không sao phải không? Nàng không trách ta không quan tâm đến nàng sao?”

 

Ta cong cong khóe miệng: "Nếu Hầu gia không đến, thiếp cũng chỉ là bị bọn họ nói vài câu thôi, cũng không có gì ghê gớm.”

 

"Phải. Cứ để vậy cho phụ thân cùng thứ muội nàng châm chọc khiêu khích cũng không sao phải không? Thẩm Uyển Quân, nàng là phu nhân Hầu phủ, cần gì nàng phải khiêm tốn, khép nép như thế?"

 

Ta bặm môi nói: "Đã làm Hầu gia mất mặt rồi, thiếp xin nhận phạt.”

 

Hắn nhất thời chán nản: "Nàng!”

 

Quả thật ngày hôm đó hắn đã chiếu cố, cho ta chút thể diện, ta nên cảm kích hắn. Nhưng trong lòng ta luôn chứa đựng chuyện, lúc trước Cố Chiêu và Thẩm Yên Nhu yêu nhau thắm thiết, mãnh liệt như vậy mà bây giờ còn phụ bạc nàng ta hay sao.

 

Mặc dù Tiêu Hà đối xử rất tốt với ta, nhưng trong lòng hắn lại chỉ chứa đựng người ở bên ngoài. Nếu một ngày nào đó ta chọc giận hắn, không có chỗ dựa của hắn, ta phải làm sao đây?

 

08

 

Sau ngày đó, mỗi sáng sớm ta đều đến phủ Công chúa, ở lại đó từ sáng đến tối. Liên tiếp hàng chục ngày, không quản mưa hay nắng.

 

Mà tin tức Tiêu Hà ngày ngày đi Ỷ Xuân lâu lại lan truyền khắp kinh thành. Trưởng công chúa cũng chịu không nổi.

 

"Những chuyện con nói đều tốt, con cứ làm đi là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-ha-chieu-uyen-quan/11.html.]

 

"Có điều, Hà nhi là phu quân của con, Uyển Quân con nên giành thời gian lãng phí bên cạnh ta cho nó. Ta tuổi đã cao rồi, còn có thể bảo vệ con đến khi nào chứ? Suy cho cùng, nữ nhân chỉ có thể yêu và giành được tình yêu của nam nhân thì mới vui vẻ được.”

 

“Bây giờ là thời điểm thích hợp để săn b.ắ.n mùa thu. Ta đã gửi thiếp mời cho các công tử, tiểu thư các phủ trong kinh thành. Những người trẻ tuổi các con nên đến bãi săn để tăng thêm tình cảm.”

 

Bà vừa nói xong, đưa tay chỉ vào Tiêu Hà đang đứng ở ngoài cửa: "Nhi tử ta đợi con đã lâu.”

 

Ta đang do dự thì ngoài cửa đột nhiên có người gọi một tiếng: "Tỷ tỷ!”

 

Ta nháy mắt vui vẻ, đẩy cửa đi ra: "Yên Lan? Sao muội cũng tới đây!”

 

Yên Lan tế nhị kéo tay ta: "Hầu gia nói, muội và tỷ tỷ đã lâu không gặp nên đặc biệt sai người đón muội đến phủ Công chúa cùng tỷ tỷ đi săn giải sầu.”

 

Ta nhìn lại người phía sau. Dáng người thon dài, mảnh khảnh, đôi mắt đen nhìn ta ánh lên một tia sáng khó hiểu. Ta thu hồi tầm mắt, tự hỏi không biết hắn làm vậy là vì cái gì.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Ta rất biết ơn tình cảm của Trưởng công chúa, ta và Yên Lan quả thật đã lâu không gặp. Ta vội theo nàng cùng nhau chui vào xe ngựa.

 

“Muội ra ngoài thế này có bố trí người chăm sóc cho di nương muội không?”

 

“Tỷ tỷ yên tâm, Phương di nương cùng phụ thân đi nghỉ ở viện ngoài ngoại ô, chắc phải ngày mai mới trở về. Di nương muội bên kia đã có bà đỡ tỷ tỷ đưa tới trông nom, tất nhiên là không sao đâu.”

 

Giọng nói của nàng lại hạ thấp một chút: "Thế nhưng tỷ tỷ cùng Hầu gia là có chuyện gì vậy?"

 

Ta còn chưa kịp nói gì đã tới chỗ bãi săn. Đến lúc đó ta mới biết, trong kinh có rất nhiều công tử, tiểu thư các nhà quý tộc đều ở đây, Cố Chiêu cũng tới đây. Bên cạnh hắn cũng không thấy bóng dáng của Thẩm Yên Nhu, chỉ có một cô nương xinh đẹp đứng chờ bên cạnh.

 

Yên Lan ghét bỏ lên tiếng: "Thẩm Yên Nhu mang thai không đến được nhưng bên cạnh hắn cũng không thiếu người hầu hạ.”

 

Ta quay đầu đi, tự nhiên cũng cảm thấy chướng mắt. Nhân cơ hội mọi người còn chưa tới đông đủ, ta kéo Yên Lan đi chọn ngựa, vọt vào bãi săn.

 

Một lúc sau, ta trở ra, trong tay cầm theo một con thỏ trắng như tuyết. Từ khi lấy thành thân tới nay, đã lâu ta mới được vui vẻ như vậy. Ta nhìn con thỏ kia, càng nhìn càng vui mừng. Ta thích thú trêu đùa nó một hồi lâu mới phát hiện mình chỉ còn lại một mình.

 

Cố Chiêu kia không biết từ nơi nào xuất hiện, ánh mắt lóe lên: "Ta không biết nàng lại biết cưỡi ngựa b.ắ.n cung!"

 

Loading...