Thanh Châu Ký - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:30:11
Lượt xem: 6,186
"Buông ra! Lão nương không làm cái nghề đó nữa!”
"Giờ ta là người trong sạch rồi!"
Ta mở cửa, thấy sân nhà bên cạnh đông nghẹt người làng vây quanh.
Một gã đồ tể hung hãn tát mạnh Xuân Nương, rồi dùng d.a.o cậy mở cổ áo bà, miệng quát lớn:
"Không chịu ngủ với ta phải không? Trước kia chỉ cần ít tiền là được, giờ xem ra ngươi không cần mặt mũi nữa."
Gã có gương mặt dữ tợn, hung ác. Con d.a.o trong tay hắn như sắp xé toạc quần áo của Xuân Nương.
Bất ngờ, một người đàn ông tiến lên đẩy mạnh gã đồ tể ra, tay cầm d.a.o nhọn, lửa giận bốc lên trong mắt.
Gã đồ tể ngã xuống, đứng dậy cười lạnh: "Chơi d.a.o trước mặt Quan Công, ngươi dám làm anh hùng à?"
Lời vừa dứt, hai người lập tức lao vào nhau.
"Phụt!"
Người đàn ông ấy đẩy Xuân Nương ra, rồi đ.â.m thẳng con d.a.o vào n.g.ự.c gã đồ tể.
Con d.a.o của gã đồ tể cũng kịp thời c.h.é.m xuống cổ người đàn ông, m.á.u b.ắ.n ra, văng lên tuyết, tạo nên một vệt dài đỏ thẫm.
Nhìn kỹ lại, đó chính là Lý Như Phong, tên trộm khét tiếng ở thôn Lý Gia.
Hắn không né tránh, cũng chẳng phản kháng, một mạng đổi một mạng, hoàn toàn không nghĩ tới sống sót.
Hắn chỉ nhìn Xuân Nương chăm chú, không nói lời nào, ánh mắt trầm lặng.
Sau đó, cả hai người cùng ngã xuống, không ai cử động nữa.
Xuân Nương bừng tỉnh, đá mạnh vào gã đồ tể, rồi đặt tay lên mũi Lý Như Phong kiểm tra hơi thở. Mặt nàng trắng bệch, rồi ngồi phịch xuống đất, thất thần rất lâu không thể tỉnh lại.
Lúc đó, Giang Châu hớt hải chạy đến, có lẽ đã nghe được tin đồn. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vội đỡ lấy Xuân Nương mà không nói lời nào.
Lý Như Phong không vợ, không con, phụ mẫu hắn đã mất từ lâu.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chúng ta đến nhà hắn, giúp lo hậu sự.
Cánh cửa nhà hắn đã lâu không sửa, kêu lên những tiếng kẽo kẹt trong gió.
Chúng ta bước vào, trong nhà chẳng có mấy đồ đạc. Trên bàn chỉ có giấy, hồ dán, và vài trang sách bị xé mà chưa kịp dán lại.
Điều thu hút ánh mắt nhất là một chiếc hộp sắt màu đỏ và xanh, khắc những đóa lan nương tựa vào nhau. Ổ khóa nghiêng ngả, chìa khóa nằm ngay bên cạnh, có lẽ chủ nhân đã vội rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thanh-chau-ky/chuong-5.html.]
Xuân Nương mở hộp, bên trong là một tấm giấy cứng. Nhìn kỹ mới biết đây là những trang sách bị rách, được dán lại bằng giấy cùng chất liệu, nhưng vì hồ dán quá cứng, làm cho trang sách trở nên cứng ngắc, không thể sử dụng được nữa.
Đây... chẳng lẽ là cuốn sách của Châu ca bị đám lưu manh xé nát sao?
Giang Châu bước tới, cầm lấy tờ giấy cứng ngắc.
Phía sau có vết mực loang ra, hắn lật lại, nhìn thấy trên mặt sau tờ giấy là ba chữ "Hứa Xuân Ý" được viết đầy nguệch ngoạc.
Hắn khẽ gọi một tiếng: "Mẫu thân…"
Hóa ra, Hứa Xuân Ý chính là tên thật của Xuân Nương.
Lý Như Phong chưa từng học hành, chẳng biết mấy chữ, nhưng ba chữ "Hứa Xuân Ý" này, hắn đã viết đi viết lại nhiều lần.
Sau những trang giấy không thể dán lại được kia, là tâm tư của hắn, được cất giấu cẩn thận trong chiếc hộp sắt tinh xảo.
Dưới cùng của hộp là một tờ hóa đơn mỏng, ghi lại việc mua một hũ rượu ngon ở tửu quán trấn Thanh Hà vào mùa xuân ba năm trước.
Giá của hũ rượu là hai lượng bạc.
Xuân Nương im lặng thật lâu, ngoài cửa vang lên tiếng xì xào của dân làng:
"Tên trộm họ Lý này lại có tình ý với Xuân Nương. Mấy năm nay, trong làng nếu có ai chưa từng lui tới nhà Xuân Nương, thì chỉ có hắn."
"Ta còn tưởng các ngươi đã biết rồi chứ. Hắn thường xuyên theo dõi Giang Châu, ta cứ tưởng hắn có mưu đồ gì xấu, hóa ra là để bảo vệ nó khỏi bọn lưu manh."
Xuân Nương lẩm bẩm: "Hồi còn trẻ, ta dại dột, cứ nghĩ mỗi khi buồn, chỉ cần uống một hũ rượu ngon là đủ." Cái tên ngốc này…
"Ta suýt nữa thì quên mất rồi."
Nước mắt từ từ lăn dài trên khuôn mặt bà.
Giang Châu đứng bên cạnh, mắt không rời khỏi tờ giấy cứng, lưng hắn thẳng tắp như dây cung kéo căng đến cực điểm, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể đứt.
Ta cúi xuống, thấy trên tay áo tối màu của hắn có một vết m.á.u đen thẫm. Ta tiến lại gần, khẽ kéo tay hắn, nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.
Hắn khẽ lắc đầu với ta.
Trên đường về nhà tối hôm đó, hắn bảo rằng vì gấp gáp về nhà, trên đường đi đã bị gai cào trúng. Thấy Xuân Nương hoảng hốt, ta vội về nhà lấy bột ngọc trai đã chuẩn bị sẵn, rồi gõ cửa nhà Giang Châu.
Hắn mở cửa, nhìn thấy ta liền cố gượng cười. Ta giơ bột ngọc trai lên trước mặt hắn, rồi kéo tay áo hắn lên.
Trên cánh tay là một vết xước dài, m.á.u vẫn còn rỉ ra.
"Thứ này tốt lắm, ngọc trai ấy. Phụ thân ta bảo, rắc lên vết thương là sẽ có tác dụng.”
"Ngươi ấy, đau cũng chẳng chịu nói."