Thang Máy Đoạt Mạng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-29 19:24:27
Lượt xem: 650
Bà nội tôi vẫn luôn không thích đi thang máy, mỗi lần đến nhà tôi, bà đều chọn buổi trưa lúc có nhiều ánh nắng, và sẽ ra về trước khi mặt trời lặn.
Bà nói, thang máy không phải là thứ gì tốt lành.
Nhà tôi ở tầng 21, mỗi lần bà đến đều phải có người xuống đón đi thang máy cùng bà, lúc về cũng vậy, cũng phải có người đưa bà xuống.
Mọi người trong nhà đều cảm thấy bà nhiều chuyện, lúc nào cũng mê tín dị đoan, chỉ có mình tôi vẫn luôn cảm thấy trên người bà có một nguồn năng lượng kỳ lạ, vì thế tôi rất thích nghe bà kể chuyện.
Bà có rất nhiều câu chuyện hay, tôi đã nghe bà kể từ lúc bé đến khi lớn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
1.
Lần gần đây nhất bà đến nhà tôi, vẻ mặt nghiêm túc đưa cho tôi một lá bùa phòng thân.
Nói trắng ra thì đó là một chiếc túi thơm, tôi đưa lại gần ngửi, thì có một mùi kỳ lạ không thể nào diễn tả được, có thể nói ngửi kĩ một chút còn có mùi hơi thối, nhưng mùi thối này cũng không làm người ta cảm thấy khó chịu.
Chiếc túi thơm nhỏ màu đỏ này bà nội dặn tôi rằng tôi phải buộc vào eo, đảm bảo nó phải che được vị trí rốn.
“Còn hai ngày nữa là đến rằm tháng bảy, ngày hôm đó cháu nhớ phải về nhà trước khi mặt trời lặn, nhớ cho kỹ đấy!”
Thái độ nghiêm túc khác thường của bà làm tôi có chút lo lắng, ngày rằm tháng bảy đúng là có một vài điều cấm kỵ không được làm, tôi lập tức gật đầu đồng ý với bà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thang-may-doat-mang/chuong-1.html.]
Nhưng vào đúng ngày rằm tháng bảy, tôi lại hoàn toàn quên đi những lời dặn dò của bà.
Bởi vì hôm đó là thứ 6, mà đối với một đứa đang là sinh viên năm hai như tôi thì đây là ngày được trông ngóng nhất để đi chơi xả xì trét, tôi và một vài bạn học đã hẹn nhau đi ăn uống hát hò, muộn một chút mới về nhà.
Sau một tuần bị kìm nén ở trường học chúng tôi đều muốn chơi cho thỏa thích, dù sao thì ngày mai có thể thoải mái ngủ nướng ở nhà rồi.
Gọi điện thoại về báo với mẹ, tôi liền không kiêng dè gì mà buông thả bản thân.
11 giờ đêm mới từ KTV đi ra, một mình bước trên con đường về nhà, lúc bắt xe về đến cửa tòa nhà, trước khi xuống xe tôi liếc nhìn đồng hồ điện tử trên xe taxi, đã 11 giờ 20 phút.
Bởi vì thang máy trong tòa nhà tôi sẽ ngừng hoạt động vào lúc 12 giờ đêm, không có cách nào, các khu nhà cũ đều sẽ tiết kiệm như vậy, có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, nếu như sau 12 giờ đêm mà có việc gấp thì liên hệ với nhân viên quản lý tòa nhà mở lại là được.
Vừa xuống xe, một chút pin còn lại trong điện thoại cũng hết, tôi cũng không sốt ruột, dù sao thì vẫn chưa đến 12 giờ, thang máy vẫn còn mở, tôi chạy thật nhanh về phía tòa nhà mình.
Buổi tối đầu thu có chút mát mẻ.
Dậm chân vài cái, đèn cảm ứng bằng âm thanh bên trong hành lang sáng lên. Tôi ấn nút thang máy đi xuống nhưng phát hiện ra dù ấn như thế nào nó cũng không sáng.
Cái này thì phải làm sao cho được đây. Không phải nói là mở đến 12 giờ sao, sao lại ngắt trước như vậy chứ?! Cái tên quản lý đáng ghét này!
Tôi chửi rủa trong lòng, nhìn chiếc điện thoại đã đen màn hình của mình, đều tại lúc ở KTV chụp ảnh đăng dòng thời gian hăng quá, không kịp sạc pin, bây giờ kêu trời trời không nghe gọi đất đất không thấu.
Trong đêm tối yên tĩnh, tôi bỗng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm một thân một mình.