Thăng cấp thành bà nội - 02
Cập nhật lúc: 2024-11-09 09:09:46
Lượt xem: 199
(Phần 2)
4.
Cố Lan tuy rằng muốn cháu trai, nhưng đối với cô cháu gái này cũng coi như không tệ.
Chính là luôn cho tiền. (Tôi cũng muốn một bà nội mỗi tháng cho mười vạn tiền tiêu vặt)
Vừa rồi tôi nhận được wechat của Dương Tuệ ở quán trà, cô ấy nói cô ấy đồng ý ly hôn.
Bây giờ tôi có thể cảm nhận được bàn tay của Dương Tuệ đang run rẩy.
Cô ấy sợ.
Tôi vỗ tay cô ấy, ngửa mặt nhìn cô:
“Tiểu Tuệ, chuyện ly hôn trong lòng con nghĩ như thế nào? Con yên tâm, con muốn làm thế nào ta đều đứng về phía con.”
Tôi thực sự không ngờ rằng việc thứ hai tôi sẽ làm sau khi du hành xuyên thời gian là giúp người ly hôn.
Sắc mặt cô hơi trắng bệch, miệng há hốc, còn chưa mở miệng.
"Mẹ, mẹ hỏi cô ta làm gì, nhà chúng ta nuôi cô ta nhiều năm như vậy, đã là tốt với cô ta lắm rồi."
“Hôm nay con sẽ ly hôn với cô ta, mẹ nhanh chóng lấy hộ khẩu ra đi.”
Con trai cặn bã lại ôm đầu sáp lại.
“Câm miệng!”
Tôi cầm lấy chén trà trong tay đập tới.
Hắn lần này có chuẩn bị, né tránh, ngồi một góc xoa đầu.
Dương Tuệ ngồi xổm trước mặt tôi, cố gắng nặn ra một nụ cười, giữa hai lông mày lộ ra một tia kiên định:
“Mẹ, con nghĩ thông suốt rồi, lòng anh ấy không ở chỗ con, vậy thì rời đi vậy. Chỉ là mẹ phải đồng ý với con, Nam Nam muốn đi theo con.”
Không hổ là nữ thần tôi nhìn trúng.
Nhìn như ôn nhu, trong xương cốt lại là quật cường.
Dương Tuệ là con gái của bạn thân Cố Lan.
Lúc trước bạn thân và chồng xảy ra tai nạn xe cộ, Cố Lan liền đưa Dương Tuệ mười tám tuổi về nhà mình, nuôi như con gái.
Cố Lan nhiều năm như vậy cũng thật sự thích Dương Tuệ.
“Chuyện mẹ hứa với con mẹ đều sẽ làm được, mẹ sẽ không bạc đãi mẹ con con.”
Tôi hài lòng nắm lấy tay cô ấy.
Đối với mỹ nhân, tôi từ trước đến nay rất khoan dung.
"Bà nội, bà không thể đối xử với mẹ cháu như vậy, mẹ cháu không làm gì sai cả."
“Các người muốn kết hôn thì kết hôn, muốn ly hôn thì ly hôn, bắt nạt mẹ cháu không ai che chở đúng không!"
Thiếu nữ tóc tím vọt tới, ôm lấy tay Dương Tuệ, hung tợn trừng mắt nhìn tôi.
Cộng thêm mái tóc tím của cô bé, thật giống như một con sư tử xù lông.
Tôi còn tưởng cô bé này là một thiếu nữ xấu xa.
Hiện tại xem ra, là một chú gấu con đang bảo vệ mẹ mình.
Được rồi.
Hiếu thuận là được.
“Nam Nam, không được nói như vậy với bà con.”
Dương Tuệ đứng lên, kéo thiếu nữ tóc tím, vẻ mặt nghiêm túc.
“Cố Nam, đứng qua một bên, chuyện người lớn một đứa nhỏ như con xen vào làm gì.”
Con trai cặn bã lại tới tìm cảm giác tồn tại.
Tôi quét qua một con d.a.o lạnh, hắn lập tức im miệng ngồi xuống bên cạnh.
“Tiểu Lưu, luật sư Dương đã tới chưa?”
Tôi nhìn về phía trợ lý đứng ở cửa.
“Lập tức tới ngay, thưa Cố tổng.”
Trợ lý Lưu rất nghiêm túc gật đầu.
Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh lại.
Dương Tuệ nhẹ giọng nói gì đó với Nam Nam, giống như đang an ủi con bé.
Tôi cúi đầu uống trà.
“Mẹ, chuyện lấy hộ khẩu, sao lại phức tạp như vậy.”
Con trai cặn bã lúc thì xem điện thoại di động, lúc thì lo lắng nhìn tôi.
Tôi không thèm quan tâm tới tên não tàn này.
Cuối cùng luật sư cũng đến.
“Cố tổng, đây là đơn ly hôn tôi đã soạn thảo, mời ngài xem một chút.”
Vị luật sư Dương của Cố thị này đeo kính gọng vàng, bộ dạng thật đúng là đẹp trai.
Tôi cười híp mắt mở ra quét một lần.
Tôi có một người bạn thân chính là luật sư ly hôn, bởi vì cô ấy, tôi cũng thiếu chút nữa thành luật sư.
“Được, Cố Phong, con nhìn xem, nếu không thành vấn đề, ký tên là được.”
Tôi đưa cho đứa con trai cặn bã.
Con trai cặn bã chỉ nhìn lướt qua, trực tiếp mở trang cuối cùng một, rất lưu loát ký tên lên, miệng siêu ngọt:
“Mẹ con làm việc, con yên tâm nhất. Thiên hạ này chỉ có mẹ con là tốt nhất với con.”
Cầu vồng rắm thổi tôi ha hả cười.
Chỉ thế thôi.
Lại còn là tổng giám đốc Cố thị.
Nếu không phải là có Cố Lan ở phía sau trấn thủ, Cố thị đã sớm không còn.
Hắn ký xong bắt chéo chân, ném cho Dương Tuệ.
Dương Tuệ cùng hắn không giống nhau, cô ấy rất nghiêm túc nhìn một lần, sau khi xem xong, không dám tin nhìn tôi, muốn mở miệng.
Tôi cười nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô đỏ mắt ký tên.
Con trai cặn bã đắc ý cười ra tiếng:
“Dương Tuệ, cô sớm thức thời như vậy là tốt rồi, cám ơn mẹ đã thành toàn. Buổi tối con sẽ dẫn Bạch Vân, Chi Chi tới ăn cơm.”
Sắc mặt Dương Tuệ và Nam Nam đồng thời đại biến.
“Cố Phong, ông không phải người!”
Nam Nam nhe răng trợn mắt, vươn chân ra.
Dương Tuệ gắt gao ôm con gái của mình.
“Luật sư Dương, Tiểu Lưu, hai người đi theo đến cục dân chính, xong xuôi nói với tôi một tiếng. Về phần Cố Phong, buổi tối con đừng tới đây, tự mình tìm chỗ chúc mừng con đã đạt được ước nguyện đi.”
Hai người Tiểu Lưu ngơ ngác gật đầu.
Con trai cặn bã nghênh ngang rời đi.
“Mẹ, con cũng muốn đi, con muốn đi bảo vệ mẹ.”
Thiếu nữ tóc tím ôm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, không chịu buông tay.
“Được rồi, Cố Nam, đây là chuyện của ba mẹ cháu, cháu đừng đi gây thêm phiền phức.”
Tôi trực tiếp lên tiếng.
Cuối cùng Cố Nam đen mặt ở lại, lấy điện thoại di động ra, âm thanh chỉnh đến lớn nhất chơi trò chơi.
“double kill! ”
“triple kill! ”
Con bé dường như trút hết giận dữ vào trò chơi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đem tờ giấy ly hôn trong tay ném tới trước mặt con bé.
“Nhóc con, nhìn kỹ một chút, thấy rõ từng chữ lại đến tìm ta nói lý lẽ.”
4.
Mẹ ơi.
Tôi mệt quá.
Chỉ xử lý một chuyện này, cảm giác cổ đau, thắt lưng đau, cả người đều đau.
Người ngày một già, thân thể rõ ràng theo không kịp.
Cảm giác nói thêm một câu, cũng phí sức.
Dì Lưu bước nhanh tới, đỡ cánh tay tôi:
“Lão phu nhân, người vào trước nằm một lát, tôi sẽ bảo người bên Xuân Phong Đường tới mát xa cho người.”
Ồ. Tôi nhớ ra rồi.
Xuân Phong Đường là cửa hàng thẩm mỹ tốt nhất thành phố Kinh Thành.
Cố Lan làm thẻ vàng, mỗi tuần đều có người đến nhà phục vụ.
Tôi mặt không chút thay đổi gật đầu.
Trong lòng chim nhỏ nhảy loạn.
Tôi cũng có thể hưởng thụ một chút cuộc sống phú bà.
Tôi vào phòng của Cố Lan.
Mẹ ơi.
Căn phòng này thật sự là xa hoa.
Bên trong có hơn một trăm mét vuông là một phòng thay đồ siêu cấp.
Một bức tường treo quần áo của các mùa.
Một mặt tường là các loại túi xách và giày xa xỉ phẩm.
Trang sức trên bàn trang điểm tùy tiện một bộ đều là mấy triệu.
Cái gì là phú bà.
Đây chính là phú bà trong truyền thuyết.
Chỉ là quần áo có chút lỗi thời.
Đều là đen hoặc trắng.
Tôi phát tài rồi.
Tôi thực sự đã phát tài.
Nhìn đồ vật tràn ngập khí tức tiền tài này, nội tâm tôi đang điên cuồng rống lên:
Tuy rằng tôi biến thành lão thái bà không có thanh xuân, nhưng ít nhất còn có tiền phải không.
Một phen xuyên qua này không hề vô ích có phải hay không.
Máy bay tư nhân không cần chờ đợi.
Thử hết các món ngon cao cấp của các quốc gia?
Tôi đang hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp thì giọng nói lanh lảnh của thiếu nữ tóc tím quanh quẩn trong sân:
“Bà nội, bà nội. Bà đang ở đâu?”
Làm tôi giật mình.
“Gọi hồn đó à.”
Tôi đã mở cửa sổ.
Thiếu nữ tóc tím xông tới, trong tay giơ đơn ly hôn, ghé vào cửa sổ gỗ của tôi thở hổn hển:
“Bà nội, trên này là thật sao? "
Tôi lạnh lùng nhìn con bé:
“Không phải thật thì chẳng lẽ là giả? Ba mẹ cháu đều ký tên, đóng dấu rồi nên có giá trị pháp lý.”
Thiếu nữ tóc tím thẳng tắp nhìn tôi.
Đột nhiên ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, làm lấm lem hết khuôn mặt.
Con bé càng lau, mặt càng càng lấm lem, nước mắt lại càng nhiều.
Giống như một tiểu quỷ.
Đứa nhỏ này thật sự là già mồm cãi láo.
Tôi lớn lên trong một trại trẻ mồ côi, không có tình thương của ba mẹ, nên không thể lớn lên như thường.
Ít nhất con bé còn có mẹ ruột yêu thương, không thiếu tiền tiêu.
Tôi thở dài.
"Cháu và mẹ cháu không cần dọn đi, ba cháu sau khi ly hôn sẽ ra khỏi nhà."
Con người, làm gì cũng phải trả giá.
Hắn lựa chọn tình yêu, không cần gia đình và trách nhiệm, hắn nên trả giá tương ứng.
Nam Nam lập tức đứng lên, hướng về phía tôi quát:
"Cháu không tin bà, bà sẽ gạt người, chờ con trai bà ở trước mặt bà khóc lóc, bà vẫn sẽ thiên vị ông ta, bà vẫn sẽ đem Cố thị cho ông ta."
“Ông ta thành bộ dạng như hôm nay đều là do bà dạy không tốt.”
Con bé nói xong, xoay người bỏ chạy.
Tôi cười.
Nhóc con này thật sự là người tỉnh táo.
Tuổi còn nhỏ nhìn đã thấu lòng người.
Tôi thật sự là càng ngày càng thích con bé.
Đúng vậy.
Tôi động tay động chân trong đơn ly hôn, nếu vừa rồi Cố Phong nhìn kỹ từng điều khoản, sẽ phát hiện lỗ hổng.
Chỉ cần hắn lựa chọn ly hôn, liền phải tự nguyện buông bỏ thân phận người thừa kế Cố thị, buông bỏ tất cả cổ phần nắm giữ trong tay.
Nếu là Cố Lan chắc chắn sẽ không tuyệt tình như vậy.
Đáng tiếc, tôi không phải mẹ ruột của hắn.
Tôi không thể để cho mỗi một phân tiền thuộc về tôi để cho một bộ não yêu đương kia đưa cho người ngoài tiêu.
6.
Những gia đình giàu có luôn làm mọi việc một cách nhanh chóng.
Bên tôi vừa mới thay quần áo tơ tằm, liền nhận được điện thoại của luật sư Dương và Tiểu Lưu, nói đã làm xong.
Đang mang theo thiếu phu nhân chạy về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thang-cap-thanh-ba-noi/02.html.]
Tôi trực tiếp lên tiếng:
"Để trang web chính thức của Cố thị đăng weibo đi.”
Điện thoại im lặng vài giây, tôi mới nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiểu Lưu:
“Cố tổng, ngài thật sự muốn đăng weibo sao?”
“Vậy Cố tổng, nếu Cố thiếu không làm tổng giám đốc, ngài có muốn tiếp quản không?”
Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, mỹ nữ giúp tôi xoa cánh tay.
Thật thoải mái nha.
Người của Cố thị lướt qua đầu tôi một lần:
"Hãy cho tất cả mọi người biết rằng, Cố Phong bởi vì nguyên nhân cá nhân đã bị cách chức thân phận tổng giám đốc."
“Để phó tổng Kim làm tổng giám đốc đại diện trước. Anh đi phát thông báo tuyển dụng, thuê một quản lý chuyên nghiệp với mức lương cao rồi quay lại báo cáo với tôi. Thế thôi."
Tôi lên?
Đùa à.
Tôi là một người viết tiểu thuyết sao có thể tiếp quản được một tập đoàn lớn như vậy.
Việc chuyên nghiệp thì nên tìm người chuyên nghiệp làm.
Tôi trực tiếp cúp điện thoại, xoay người nói với dì Lưu:
“Chị Lưu, lát nữa bất kể là ai gọi điện thoại tới đều nói là tôi đang ngủ. "
Tôi biết tin tức tôi vừa thả ra tuyệt đối là b.o.m nước sâu.
Là loại có thể lên trang nhất.
Lùi lại! Lùi lại! Lùi lại!
Mọi người và mọi thứ làm phiền tôi làm spa vàng đều lui lại!
Chưa kể tư vị này thật sự là thoải mái.
Làm cho người ta không khỏi muốn ngủ.
Trong mơ mơ màng màng, tôi giống như nhìn thấy Dương Tuệ hai mắt đỏ bừng ngồi bên cạnh tôi, mắt tôi cũng không mở ra:
“Tiểu Tuệ, con cũng làm spa đi. Rác rưởi thì nên vứt đi.”
Chờ sau khi tôi tỉnh lại.
Dương Tuệ nằm ở một cái giường khác bên cạnh tôi.
Dì Lưu bước nhanh tới, đưa điện thoại di động cho tôi.
Tôi vừa nhìn.
Vâng.
Là thằng con trai cặn bã đã gọi ba cuộc điện thoại.
Một người tên là "Tông Chí Quốc" ngược lại đã gọi tận mười cuộc điện thoại.
Tông Chí Quốc. Ồ.
Tên chồng cũ cặn bã của Cố Lan.
Nếu nói tên chồng trước này cũng là một tên rác rưởi.
Cố Lan một đại tiểu thư đi theo lão, từ ảm đảm đến khi công việc kinh doanh phát triển, cuối cùng tất cả những lời ngon tiếng ngọt kia toàn bộ thành cứt chó.
Bao dưỡng sinh viên đại học, sau khi sinh con riêng, còn chuyển tài sản.
Nếu không là Cố Lan có một nhà mẹ đẻ tốt, xương cốt cứng rắn, phát hiện việc này trước tiên liền liên hệ nhà mẹ đẻ, chia đi hơn phân nửa gia sản của Tông Chí Quốc.
Còn bảo con trai mình đổi họ.
Từ trong trí nhớ của Cố Lan lật tới đây.
Nói thật, tôi thật đúng là rất bội phục Cố Lan.
Bà ấy thực sự là một người phụ nữ rất lợi hại.
Bà sáng lập thương hiệu đồ dùng trẻ em, trở thành tập đoàn đồ dùng trẻ em lớn nhất trong nước.
Tông Chí Quốc cũng là một nhân vật có mặt mũi, sau khi ly hôn với Cố Lan, trực tiếp tiến vào ngành bất động sản, tận dụng xu hướng cổ đông, cũng trở thành một công ty bất động sản không nhỏ.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, do điều kiện kinh tế và nội bộ bất ổn.
Tông gia của lão đã bắt đầu đi xuống dốc.
Trong nhà lão có ba đứa con trai, bên ngoài thì con riêng cũng không ít.
Bây giờ những người con trai này đang chiến đấu quyết liệt.
Cố Lan thấy không ít chuyện cười.
Cố Phong chính là bởi vì là đứa con trai duy nhất của Cố Lan, ở nước ngoài mạ vàng trở về liền trở thành tổng giám đốc của Cố thị.
Chưa từng bị xã hội đánh đập.
Chưa từng trải qua việc tranh cơm ăn với người khác.
Mới có thể được cưng chiều đến trong đầu chỉ có tình yêu.
Điện thoại lại reo.
Vẫn là Tông Chí Quốc.
Tôi nối máy.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng rống giận:
“Cố Lan! Có phải cô có bệnh không?”
“Sao cô lại đuổi việc Hiểu Phong?”
“Lúc trước là cô nhất định đòi mang theo con trai tôi mới để nó theo cô, cô đối với con trai tôi như vậy sao!”
“Cố Lan, cô nói đi!”
“Đừng giả c.h.ế.t với tôi!”
Giọng nói bén nhọn giống như s.ú.n.g máy đô đô, đau nhói màng nhĩ của tôi.
Tôi để điện thoại cách xa một mét.
Chờ lão mắng đủ rồi, tôi mới mở miệng:
“Anh chồng trước.”
“Chửi đủ chưa?”
“Cố Phong thật sự đúng là con trai ruột của anh, lại đi thích người phụ nữ giống mẹ kế của nó. Tôi phục rồi. Tôi sẵn sàng từ bỏ! Loại con trai như này tôi còn giữ lại làm gì, giữ lại để lễ mừng năm mới sao.”
“Nếu anh đau lòng, dẫn nó về tông gia nhà anh nối dõi tông đường đi.”
7.
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi biết ngay, người này chính là ngoài miệng nói đau lòng cho con trai, nhưng lại không dám mang Cố Phong về Tông gia, tiểu tam lúc trước cũng là Tông phu nhân bây giờ cũng không dễ nói chuyện như tôi.
"Cố Lan, cô chính là không bỏ xuống được thân phận đại tiểu thư cao quý."
“Đàn ông mà, ở bên ngoài đều có xã giao. Mới mẻ nhiệt tình đi qua liền về nhà.”
“Cô nhất định phải nháo lớn như vậy, nháo đến mọi người đều biết.”
“Được, cô muốn cho con trai một bài học, tôi lần này sẽ đứng về phía cô.”
“Lần này thằng bé thật sự đã làm ra náo loạn lớn.”
“Nếu nó biết sai rồi, liền yêu cầu nó lấy đó làm gương đi.”
“Công ty nhà mình vẫn là để người trong nhà quản thì yên tâm hơn.”
Người đàn ông này căn bản không đề cập tới chuyện đưa Cố Phong về nhà, nói xong liền cúp máy.
Sợ tôi đuổi theo hỏi.
Cũng may là lão cúp, nếu không tôi nhất định sẽ mắng c.h.ế.t lão.
Tên cặn bã này có ý gì, cái gì gọi là công ty nhà mình.
Đó là công ty của lão nương có quan hệ gì với lão chứ.
Lúc này, Dương Tuệ đi tới, vịn cánh tay tôi, hai mắt vẫn đỏ:
"Mẹ, không phải, dì à, con vẫn là mang Nam Nam ra ngoài ở thì hơn."
“Nhà ba mẹ con để lại cho con vẫn còn, vừa vặn cách trường học của Nam Nam rất gần.”
Tôi quay đầu, kéo tay cô ấy, rất nghiêm túc nhìn cô:
"Cố Phong đã bị ta đuổi ra khỏi nhà, nhà này hiện tại chính là của ba người chúng ta.”
“Con hiện tại tuy rằng không phải con dâu ta, nhưng là con gái nuôi của ta.”
“Cho nên, vẫn là gọi mẹ.”
“Ta đã sắp xếp để luật sư chia 60% cổ phần ra rồi, trong đó 30% của Cố Phong sẽ đứng tên Nam Nam, còn lại thuộc về con.”
“Mấy năm nay vất vả cho con rồi.”
Cố Lan mỗi tháng đều cho Dương Tuệ, Cố Nam mấy chục vạn sinh hoạt phí, nhưng lại không cho cổ phần.
Điểm này tôi cảm thấy làm không tốt.
“Mẹ, bởi vì mẹ, con mới có gia đình, có Nam Nam, con không vất vả. Mấy năm nay con sống tốt như vậy, đều là nhờ có mẹ.”
Dương Tuệ tựa đầu vào người tôi, hai mắt đều là nước mắt, nghẹn ngào nói.
Được rồi.
Tôi thật sự là nhìn không được mỹ nhân rơi lệ.
Cố Lan lúc đầu đã làm được điều gì đó tốt.
Thế nhưng, sau khi Dương Tuệ tốt nghiệp đại học và sau khi Dương Tuệ và Cố Phong kết hôn, liền để Dương Tuệ ở nhà, điểm này làm không tốt.
Mấy năm nay các loại ngoại giao, trong ngoài ngoài nhà bao gồm thân thể người già trẻ nhỏ đều là Dương Tuệ chu toàn.
Cô ấy đã trở thành một người vợ giàu có tiêu chuẩn.
Tôi xoa tóc cô ấy, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ẩn nấp sau cây cột, thở dài:
“Khóc cái gì mà khóc, lúc trước ta ly hôn với Tông Chí Quốc cũng không khóc. Nhiều năm như vậy ta cũng sống tốt hơn ông ta. Con phải đứng lên, làm tấm gương tốt cho Nam Nam. Con cũng đã đến thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi.”
“Đi tắm rửa đi, buổi tối ba người chúng ta ra ngoài ăn.”
Dương Tuệ cười đi vào một cái sân nhỏ.
Tôi chậm rãi đi tới sau cây cột, một nhóc con với mái tóc đen dài thẳng ngồi xổm trên mặt đất, bả vai run lên.
Thì ra tóc tím là tóc giả.
“Khóc cái gì? Trong đám bạn của cháu không có ba mẹ ly hôn sao?”
Tôi mở miệng.
Nhóc con ngẩng đầu, không ngừng gật đầu:
“Có, có rất nhiều.”
Tôi ôm ngực.
Nhóc con này bộ dạng thật đẹp mắt.
Dưới lớp trang điểm đậm có một khuôn mặt xinh đẹp như mối tình đầu.
Tập hợp tất cả những điểm mạnh của bố và mẹ con bé.
Khuôn mặt này có thể trực tiếp xuất đạo.
Ôi chúa ơi.
Chúa thật không công bằng.
Cho Cố Nam xuất thân tốt như vậy, còn cho con bé một khuôn mặt đẹp như vậy.
“Không sao đâu, ly hôn đối với mẹ cháu mà nói là chuyện tốt. Mẹ cháu giỏi nhất làm gì, cháu là con gái của nó, cháu nên biết chứ.”
Tôi ngồi trên ghế gỗ bên cạnh, không nhúc nhích nhìn cháu gái lớn của mình.
Con bé lau khô nước mắt, suy nghĩ hồi lâu như có điều suy nghĩ:
"Mẹ cháu thích làm đồ ngọt. Bà ấy luôn nói sẽ tốt hơn nếu bà ấy có một cửa hàng bánh ngọt."
Tôi đã nghĩ về nó.
Cũng đúng, trà chiều điểm tâm ngọt trong nhà đều là Dương Tuệ tự tay làm.
Bạn thân của Cố Lan chính là một cô gái nấu cơm rất ngon.
Lúc trước Dương Tuệ đăng ký vài lớp đi theo người khác học.
Cô ấy cũng là có thiên phú, không chỉ có học nhanh, còn có thể có ý nghĩ của mình.
Tôi gật đầu:
“Được. Bà nội có một cửa hàng ở phố Tiền Môn có thể để cho mẹ con dùng làm cửa hàng bánh ngọt. Đến lúc đó cháu nhớ cho ý kiến.”
Nhóc con đứng lên, cắn cắn môi dưới.
"Cảm ơn bà nội.”
Giọng con bé rất nhẹ.
Nhưng tôi có nghe.
Chúng tôi nhìn nhau cười.
Đợi đến khi ba người chúng tôi ra cửa, Dương Tuệ từ chỗ con gái nhà mình biết được tin tức này, mắt lại đỏ lên.
Còn cam đoan với tôi cô ấy nhất định sẽ mở cửa hàng thật tốt, sẽ trả tiền thuê nhà cho tôi.
Tôi cảm thấy phụ nữ cũng phải có sự nghiệp của riêng mình.
Đánh lạc hướng sự chú ý của cô về việc ly hôn.
Ba người chúng tôi đến một nhà hàng tư nhân ở ngõ Nam, nghe nói là hậu nhân đầu bếp hoàng cung mở.
Tôi còn chưa ăn qua đồ ăn hoàng cung bao giờ.
Hưng trí bừng bừng gọi tám món ăn.
Nó thực sự đắt tiền.
Chỉ có tám món ăn này, gần mười vạn.
Nhưng cũng thật ngon.
Tôi và Cố Nam hai người đều ăn no căng.
Và tâm trạng của ba người rõ ràng tốt hơn nhiều.
Lúc ra cửa, Cố Nam và Dương Tuệ một trái một phải dìu tôi.
Tôi giống như một lão Phật gia.
Nhưng đúng lúc này, lại thấy được tên con trai cặn bã.
Ách......
Hắn đang đỡ một lão đầu hói đầu áo mũ chỉnh tề, vẻ mặt bất mãn nói chuyện với người nọ:
“Ba, ba đã nói chuyện với mẹ con chưa?”
“Con gọi điện thoại bà ấy đều không nhận, rốt cuộc bà ấy muốn làm gì!”
“Không nói hai lời liền cách chức của con, hiện tại rất nhiều người đều chê cười con.”
“Là bà ấy đồng ý cho con ly hôn với Dương Tuệ, con mới đi làm giấy ly hôn. Bây giờ bà ấy lại ép con.”
----------------------------------------
(còn tiếp)U