THẦN DẪN CHI HẠ - CHƯƠNG 17:
Cập nhật lúc: 2025-01-30 02:03:51
Lượt xem: 380
Lục Trạch Phong cứ thế phát điên trước mặt ta: "Rõ ràng ta mới là người đáng thương nhất, rõ ràng là ta chịu hết mọi đau khổ mà yêu mà không được, ta đã trải qua nhiều cay đắng như vậy, tại sao không có ai đến cứu ta, ngược lại còn muốn g.i.ế.c ta?"
Ta đột nhiên cảm thấy người trước mặt thật đáng thương.
"Lục Trạch Phong, ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi là đứa trẻ con không được ăn kẹo liền la hét khắp nơi sao?" Ta lạnh lùng nói.
"Ngươi có quá khứ bi thảm, cho nên liền cho rằng tính cách vặn vẹo của mình là lẽ đương nhiên?"
"Đừng đùa nữa."
"Ngươi nói mình không có ai cứu rỗi? Người của Thanh Vân Tông đối xử với ngươi không tốt sao? Phàm Dao sư tỷ không coi ngươi như đệ đệ ruột sao? Cố Trường Thanh chẳng lẽ không dạy dỗ ngươi hết lòng, để ngươi học được pháp thuật, hiểu biết lễ nghĩa sao?"
Ta thở dài, che giấu cảm giác buồn nôn vô cớ trong lòng:
"Ngươi nói ngươi không có gì cả? Ngươi đã có quá nhiều thứ, nhưng ngươi không chỉ không hài lòng, ngược lại còn nảy sinh những suy nghĩ xấu xa nhất, bẩn thỉu nhất. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, bao nhiêu năm qua ngươi có dám nhắm mắt ngủ không? Có từng sợ người quen xuất hiện trong mơ không?"
Lục Trạch Phong ngẩn người nhìn ta, vẻ mặt méo mó vì đau khổ.
"Trải nghiệm nhân sinh bi thảm của ngươi không phải là lý do để ngươi làm việc xấu, trên đời này có rất nhiều người sau khi trải qua bất công vẫn có thể giữ vững bản tâm, đối xử dịu dàng với vạn vật, còn ngươi, chỉ đơn giản là xấu xa. Cho dù không có những quá khứ đó, ngươi vẫn sẽ tàn sát Thanh Vân Tông, chiếm đoạt Cố Trường Thanh, bởi vì ngươi chính là kẻ ích kỷ và đen tối như vậy."
Ta cười khẩy: "Tại sao ta không cứu rỗi ngươi?"
"Bởi vì ngươi không xứng đáng."
Tôn Tử nói đúng, công tâm vi thượng.
Ta nhìn Lục Trạch Phong đang mất hồn lạc phách trước mặt, đột nhiên cảm thấy sự oán hận trước đây của mình trở nên không cần thiết.
Bởi vì loại người này ngay cả hận cũng không đáng.
Hắn ta tự biện minh cho hành vi của mình, cho dù làm gì cũng cho rằng là có lý do chính đáng.
Là hắn ta muốn nhập ma sao? Không phải, bởi vì hắn ta sinh ra đã bất hạnh, không thể không nhập.
Là hắn ta muốn g.i.ế.c người sao? Cũng không phải, chỉ là vì đã thấy quá nhiều cái ác của nhân tính, thất vọng với con người thôi.
Mà lý do hắn ta không dừng lại tất cả những điều này, là bởi vì không gặp được người cứu hắn ta thoát khỏi bể khổ.
Hắn ta thật đáng thương, đáng thương đến mức chỉ có thể g.i.ế.c người để giải khuây.
Hắn ta khao khát có người đến cứu rỗi hắn ta biết bao!
Một khi người đó xuất hiện, hắn ta liền có thể buông d.a.o đồ tể, lập địa thành Phật, từ nay về sau sám hối, làm người tốt.
Mẹ kiếp.
Tiền đề của việc làm người tốt là hắn ta phải là người.
Nhưng trên người hắn ta không có chút nhân tính nào.
Hắn ta đối với Cố Trường Thanh chính là yêu sao?
Nếu đã yêu người ta, tại sao không cố gắng kề vai sát cánh cùng người ta, mà lại lựa chọn kéo người ta xuống địa ngục?
Nghĩ đến việc loại người này còn sống trên đời, ta liền cảm thấy ghê tởm.
Cố Trường Thanh đã đến cửa rồi.
Trên trường bào trắng lấm tấm vết máu, vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, sau khi nhìn thấy ta trong đại điện liền thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/than-dan-chi-ha/chuong-17.html.]
"Chiếu Chiếu!"
Cố Trường Thanh đứng dưới bậc thang đối đầu với Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong vẫn còn đang thất thần.
Luận điệu tự bao biện bấy lâu nay sau khi biết ta đến từ dị giới liền bị phá vỡ.
Ta hiểu tâm lý của hắn ta.
Thanh Vân Tông không thể thay đổi hắn ta, là bởi vì bọn họ không đủ đặc biệt.
Cố Trường Thanh không thể đưa hắn ta trở về chính đạo, là bởi vì hắn ta vô dụng.
Chỉ có một người thực sự đặc biệt mới có thể cứu hắn ta.
Còn ai đặc biệt hơn người đến từ một thế giới khác và biết toàn bộ diễn biến chứ?
Thế nhưng, người đặc biệt này lại không quan tâm đến hắn ta.
Cố Trường Thanh nhân lúc hắn ta đang ngẩn người, trực tiếp đánh ra một trận pháp, nhưng lại bị kết giới của Lục Trạch Phong bật ngược trở lại.
Hắn ta nói với giọng điệu khó hiểu: "Sư phụ, người từng nói với ta mỗi người trên đời đều có đạo của riêng mình, ta vẫn luôn cho rằng đạo của ta chính là người, tại sao người không muốn giúp ta đắc đạo?"
Lục Trạch Phong tâm cảnh bất ổn, bị Cố Trường Thanh đánh cho liên tục bại lui, cuối cùng ngay cả pháp lực trói buộc ta trên cột trụ cũng biến mất.
Đường đường là một đại ma đầu, vậy mà tâm hồn lại yếu ớt như vậy sao?
Yêu ma trong điện tản ra tứ phía, trong nháy mắt đại điện chỉ còn lại ba chúng ta.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Mặc dù Lục Trạch Phong chật vật, nhưng vẫn không từ bỏ chống cự, đánh qua đánh lại với Cố Trường Thanh từng chiêu một.
Lúc Lục Trạch Phong quỳ trên mặt đất phun ra một ngụm m.á.u lớn, ta nhân cơ hội niệm chú nguyền rủa chuyển họa sang người hắn ta.
Đây là do Dược Vô Cứu dạy ta, có thể chuyển tai họa của mình sang người khác một cách chính xác.
Ta và Cố Trường Thanh không muốn vì hắn ta mà đánh cược mạng sống của mình.
Trên trời đã vang lên tiếng sấm ầm ầm.
"Cố Trường Thanh!"
Ta hét lớn một tiếng.
Tình trạng vết thương của Cố Trường Thanh lúc này cũng không chắc đã tốt hơn Lục Trạch Phong bao nhiêu, nhìn từ xa giống như đang mặc một bộ quần áo nhuốm máu.
Nghe thấy tiếng gọi của ta, hắn gắng gượng ngồi dậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm hư không.
Quả nhiên như Lục Trạch Phong đã nói, lôi kiếp chưa chắc đã khiến hắn ta chết.
Nhưng nếu trước khi thiên lôi giáng xuống đã hấp hối thì sao?
Lục Trạch Phong ngẩng đầu nhìn Cố Trường Thanh, trong mắt vẫn còn mang theo sự si mê nồng đậm, hai hàng huyết lệ chảy ra từ khóe mắt hắn ta: "Sư phụ, người hận ta sao? Cũng tốt, chính vì có yêu, cho nên mới có hận..."
Ta: Cái tên điên này rốt cuộc là do ai tạo ra vậy?
Cố Trường Thanh cụp mắt, nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn mà không có chút thương xót nào.
"Lục Trạch Phong, đạo của ngươi không phải là ta."
"Ngươi căn bản không có đạo."