Tham - 9: End
Cập nhật lúc: 2024-12-03 05:47:25
Lượt xem: 872
12
Nhóc quỷ tò mò nhìn tôi, trông có vẻ hơi ngại ngùng.
Tôi thở dài một hơi.
Nói cho cùng, con bé đâu có biết gì đâu?
Nó chưa từng cảm nhận được chút thiện ý nào từ thế giới này đã bị bắt phải trở thành công cụ trong tay mẹ đẻ.
Tôi dịu giọng hơn:
"Con có phải bé gái không nè? Con gái chúng mình ai cũng công chúa nhỏ cao quý đấy, không được bò trên mặt đất đâu."
Nhóc quỷ lập tức dứt khoát đứng lên.
Suýt thì tôi cười ra tiếng: Dễ dỗ quá đi mất.
Giang Tiểu Ngư ra lệnh với vẻ mặt và giọng điệu khắc nghiệt:
"Đồ vô dụng! Giết c.h.ế.t bọn hắn đi!"
Tôi thực sự không nhịn nổi nữa:
"Cô Giang, mặc dù mỗi người có quyền chọn cách làm mẹ phù hợp với bản thân nhưng cách làm mẹ như cô quả thực quá phát rồ. Cô mang đứa con của mình đi luyện sống thành quỷ, còn biến nó thành công cụ để mình vơ vét của cải."
"Cô cần đi theo chúng tôi một chuyến."
Miệng nói, tay tôi cũng không nhàn rỗi.
Tôi nhặt cái dây buộc tóc màu hồng trên mặt đất lên, thắt cho nhóc quỷ một b.í.m tóc xinh xắn.
Nó hơi ngượng ngùng sờ sờ tóc, sau đó…
… ôm lấy đùi tôi, cười đến là nịnh nọt.
Tôi tủm tỉm xoa đầu con bé: "Ngoan ghê."
Những đứa trẻ thiếu thốn tình thương rồi sẽ được cứu vớt bằng tình thương.
Tôi lấy bốn tấm bùa, lần lượt vung ra bốn phương Đông Nam Tây Bắc. Không khí âm u trong sảnh dần dần tan biến.
Giang Tiểu Ngư bên kia lại bị thuật pháp cắn ngược.
Cô ta kêu lên thảm thiết ngã nhào xuống đất, quanh người cô ta đột nhiên xuất hiện năm bóng dáng mờ ảo.
Đó chính là những sinh mạng cô ta đã giết, bọn họ hung hăng cắn xé cô ta:
"Giang Tiểu Ngư! Mày hại c.h.ế.t chúng tao! Mày c.h.ế.t cũng không yên đâu!"
Tôi không thể không lên tiếng ngăn cản:
"Các vị! Quốc có quốc pháp, trong xã hội pháp trị không được lạm dụng hình phạt riêng! Mọi người dừng lại đi, đến cơ quan chức năng thực hiện theo quy trình trước đã!"
Cư dân mạng đã c.h.ế.t lặng:
[Hình như có vẻ rất chính quy nhưng cứ thấy chỗ nào cũng sai sai.]
[Cho nên, Nhâm Tinh Tinh đến cùng là ai?]
[Tiếc ghê, tui nghĩ sau này cô ấy sẽ không làm việc trong ngành giải trí nữa đâu, tui mất idol rồiiii.]
Cục cử người đến giải quyết hậu quả: ngắt kết nối truyền hình trực tiếp, xóa bỏ video và thuận tiện yêu cầu những người có mặt tạo hiện trường bắt buộc phải giữ kín mồm.
Chúng tôi áp giải Giang Tiểu Ngư về cục.
Trong toàn bộ sự việc, mặc dù Bạch Thần rất cặn bã nhưng đấy không phải vấn đề Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên quản lý nên anh ta được chuyển giao cho bên cảnh sát.
Trên đường về cục, tôi, 'Tham', Tiểu Mạnh và nhóc quỷ đi chung một xe.
Tiêu Đẹp Trai và Giang Tiểu Ngư ngồi một chiếc xe khác.
Được nửa đường thì Tiêu Đẹp Trai đột nhiên gọi điện thoại sang:
"Nhâm Tinh Tinh, người phụ nữ này đột nhiên bảo muốn nói với cô mấy câu."
13
Tôi lờ mờ linh cảm hình như cô ta tính gây sự nhưng vẫn đồng ý chuyển máy. giọng nói âm u của Giang Tiểu Ngư vang lên:
"Nhâm Tinh Tinh, hôm nay tôi thua nhưng chị cũng chưa thắng đâu."
"Trước khi tiệc tối diễn ra, tôi đã sai nhóc quỷ phá hỏng hệ thống phanh trên xe của chị rồi."
"Đằng trước là vách núi, nói vĩnh biệt đi thôi."
Điện thoại mở loa ngoài, Tiểu Mạnh kêu gào đầu tiên:
"Lẹ lẹ! Mọi người mở cửa xe! Hãm chân phanh!"
Nói rồi cậu ta mở cửa xe, vươn một cẳng chân thô ráp ra ngoài.
Tôi:...
Tôi đạp phanh một cái theo bản năng.
Giây tiếp theo, xe dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/tham/9-end.html.]
Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau.
Tôi nói với đầu dây bên kia bằng giọng nghi ngờ: "Đâu, phanh vẫn hoạt động rất tốt mà."
Tức khắc, chiếc xe Tiêu Đẹp Trai lái ‘vèo’ một cái, lao vút qua xe tôi.
Tiêu Đẹp Trai: "ĐẬU MÁAAAA!"
Dư âm vang vọng mãi không dứt.
Tôi liếc ả 'Tham' đang vênh váo tự đắc, lặng lẽ mở loa, phát bài hát ‘Vận may đến’.
Giang Tiểu Ngư mưu tính nghìn lần vạn lần cũng không tính được bên phe chúng tôi có ả 'Tham'.
Thế là... chuyện ngoài ý muốn xảy ra, đúng như dự đoán.
Còn Tiêu Đẹp Trai ấy hả?
Ngày hôm sau có một tin tức lan truyền trên Internet:
[Nhiều người tận mắt chứng kiến một sinh vật có vẻ ngoài giống các mô tả về rồng mặc quần đùi hoa xuất hiện tại vách núi ven biển nào đó.]
Tốt xấu gì cũng là Giao chúa, cơ thể không trầy xước, chẳng qua tâm hồn hơi vụn vỡ xíu thôi.
Chỉ mình Giang Tiểu Ngư bị thương.
Rơi khỏi vách núi, cô ta đụng trúng đá ngầm dưới nước nên bị thương nặng.
Sau khi đến bệnh viện, cô ta kéo dài hơi tàn được mấy ngày thì qua đời.
14
Dù cô ta không còn nữa nhưng những truyền thuyết về cô ta vẫn tiếp tục được lan truyền trên Internet.
Cư dân mạng đào bới ra ảnh chụp trước khi cô ta phẫu thuật thẩm mĩ, chê rằng xấu quá nuốt không trôi ba bữa cơm liền.
Gia đình Bạch Thần phá sản, một nhà ba người đều bị tuyên án hình sự và tống vào tù.
Nghe nói Bạch Thần đã hơi chập mạch rồi, gặp ai cũng bảo:
"Bạn gái tôi là Nhâm Tinh Tinh! Các người không được phép bắt tôi!"
Cũng có vài người định moi móc thân phận của tôi nhưng công cốc vô ích.
Về sau cơ quan chức năng giải thích cho có: "Dàn dựng cả thôi." rồi bị cư dân mạng phẫn nộ phản bác:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Giang cư mận cũng có IQ đấy nhé!]
Nhóc quỷ cứ luôn quấn lấy tôi nên dứt khoát được đưa vào Cục Xử Lý Hiện Tượng Siêu Nhiên luôn, bình thường không được phép ra ngoài nhưng thỉnh thoảng có thể hỗ trợ xử lý vụ án.
'Tham' thì đã tìm được niềm vui của nhân viên công vụ, không hề gây rối một thời gian, lại còn lần lượt vạch trần vài tên doanh nhân vô lương tâm.
Cục trưởng Vương cảm thấy nhân viên mới được việc quá, dứt khoát cho phép tôi về đơn vị.
Thế là tôi đưa Tiểu Mạnh, 'Tham', nhóc quỷ và Tiêu Đẹp Trai thành lập một tổ riêng biệt, chuyên xử lý các vụ án phức tạp đồng thời thuận tiện cải thiện tài vận của cục một chút.
Phải nói là 'Tham' cũng có tài ra phết, chí ít ngân sách đã tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên đôi khi cũng có tác dụng phụ.
Ví dụ như hiện tại…
Tiểu Mạnh vô tình nói ả 'Tham' có nếp nhăn, nên bị ả ‘vô tình’ ngáng trượt chân.
Tờ 100 tệ cuối cùng còn sót lại trong túi cậu ta bay theo gió lên trên mặt bàn tôi.
Tiểu Mạnh kêu ‘Áaaaaaa’ ngã dúi dụi, cậu ta tiện tay túm lấy gì đó theo bản năng.
Cậu ta ngẩng đầu lên lần nữa thì đã thấy Cục trưởng đang cúi đầu nhìn mình với sắc mặt tái mét. Quần của ông ấy bị cậu ta tụt đến mắt cá chân, lộ ra hai cẳng chân lông lá phất phơ.
Tiểu Mạnh há to mồm, lắp bắp chữa ngượng:
"Cục trưởng, ngài trắng ghê."
Sau đó cả tòa nhà ai cũng nghe thấy tiếng Cục trưởng giận dữ gào rú:
"Cậu! Thời gian khảo sát kéo dài thêm ba năm nữa!"
"Nhâm Tinh Tinh! Quản lý người của cháu cho tốt vào!"
"Mạng của Cục trưởng cũng có giới hạn thôi, không thể hao mòn mãi thế được! Báo gì mà báo miết!"
"Không làm được thì về giới giải trí đi!"
Tôi đắc ý vung vẩy 100 tệ vừa kiếm được, tung tăng xuống tầng mua xúc xích nướng:
Còn khuya nhé.
Như này chẳng sướng hơn lăn lộn trong showbiz à?
(HẾT)