Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

THẨM ƯƠNG - C5

Cập nhật lúc: 2024-12-27 12:08:41
Lượt xem: 81

8.

 

Ngày hôm sau, khi ta đến, hoàng đế đã đến từ sớm.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Bên cạnh hắn vẫn không có bất kì kẻ nào.

 

Ta đi thẳng tới, cũng không nhìn thấy cung nữ hoặc thái giám.

 

Hiển nhiên, hoàng thượng đã sớm phân phó.

 

Hôm nay, nơi này chỉ có ta và hắn.

 

Hắn khoanh tay đứng, cũng không quay đầu lại nhìn ta, mà là tự mình ngắm trăng.

 

Hồi lâu sau, mới nói: "Ngươi lại đây, đến trước mặt trẫm.”

 

Ta vốn đang suy nghĩ xem có nên động tay động chân lên mặt mình hay không.

 

Nhưng một khắc rời khỏi Lạc Hà Hiên, rốt cuộc ta lại thay đổi chủ ý, rửa sạch điểm đỏ trên mặt.

 

Ở trước mặt hắn đùa giỡn tâm cơ, quá mạo hiểm.

 

Càng như vậy, mới càng lộ ra bí mật không thể cho ai biết.

 

Hắn vươn tay, vỗ về cằm của ta, sau đó hơi dùng chút lực độ, xoay mặt của ta, không hề che giấu xuất hiện trước mắt hắn.

 

Thấy rõ bộ dáng của ta, mặt mày của hắn hơi ngưng tụ, vẻ mặt cũng trở nên tối tăm không rõ.

 

Tay vẫn đặt ở cằm ta, cũng không có ý buông ra.

 

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy một tiếng cười nhẹ.

 

Mặt mày của hắn cũng dần dần giãn ra.

 

“Cũng không xấu, vì sao không dám để trẫm nhìn?”

 

9.

 

Ta không hiểu, người cao cao tại thượng như thiên tử, vì sao lại có hứng thú trêu chọc một cung nữ như ta.

 

Nhưng đó là điều đã xảy ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-uong/c5.html.]

Trước khi đi, hắn hạ mắt xuống nhìn ta, khẽ cười, hỏi ta: "Ngươi tên gì? Trẫm nâng đỡ ngươi, cho ngươi đến ngự tiền hầu hạ, ngươi thấy sao?"

 

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy rõ đôi mắt sâu thẳm của hắn.

 

Điều này đối với một cung nữ mà nói, đúng là tiền đồ vô lượng.

 

Nhưng thân phận thật sự của ta, là thứ nữ của viên quan tứ phẩm Thẩm gia, hắn từng chính miệng nói qua, cuộc đời này cũng sẽ không sủng hạnh ta nữa.

 

Lúc trước chuyện ta bị hoàng đế ghét bỏ truyền ra ngoài cung, Thẩm gia sợ tới mức suốt đêm liền bảo người chuyển lời cho ta, nói là coi như không có người nữ nhi này, bảo ta ở trong cung an phận thủ thường(*), đừng trêu chọc người không nên trêu chọc nữa.

 

(*) Bằng lòng với số phận, với cuộc sống bình thường hiện tại

 

Ta họ Thẩm, tên chỉ có một chữ Ương.

 

Ngàn ngọn đèn rọi sáng đêm đen, trong đình bắt đầu nổi gió.

 

Tối nay, hoàng đế rất kiên nhẫn.

 

Hắn thấy ta không đáp, lại thấp giọng hỏi: "Không muốn?”

 

Ta hít sâu một hơi, đột nhiên quỳ xuống, nói: "Không phải nô tỳ không muốn. Chỉ là, nô tỳ theo Thẩm tú nữ lâu như vậy, chủ tớ tình thâm, thật sự không nỡ rời bỏ nàng.”

 

Hoàng đế tựa hồ không nghĩ tới ta sẽ trả lời như vậy, hắn cau mày, sau đó vươn tay, nâng ta dậy.

 

Tay hắn có chút lạnh lẽo, giống như người của hắn.

 

Nói tới đây, cảm xúc của đế vương cao cao tại thượng có lẽ đã phai nhạt, hắn thong thả nói: "Nàng cũng thật đáng thương.”

 

Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, nhưng thoạt nhìn lại có chút cảm động.

 

Cũng không biết có phải hắn nhớ tới tòa cung điện đổ nát kia hay không.

 

Cũng có thể là hình ảnh tú nữ không được sủng ái sẽ trải qua đủ loại bất bình và chèn ép trong cung.

 

Hắn nở nụ cười, thanh âm dịu dàng: "Vậy ngươi cứ theo nàng tiếp đi.”

 

Tay ta bị hắn nắm nhẹ, trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.

 

Những lời này nói lập lờ nước đôi.

 

Ta lại có chút bất an.

 

Loading...