THẨM TỔNG CŨNG BIẾT GHEN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-01-01 14:17:25
Lượt xem: 1,533
8
Tôi đã ăn mặc chỉnh tề và ngồi bên cạnh chị gái.
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác tội lỗi không thể diễn tả.
Thẩm Trạch Kiêu ngồi một mình trên chiếc sofa bên cạnh, hai tay không ngừng gõ lên tay vịn sofa, thỉnh thoảng lại hít sâu để ổn định cảm xúc.
"Chị, sao chị lại về đây?"
Chị gái tôi khẽ ho vài tiếng, có vẻ như việc này rất khó mở lời. Sau một lúc do dự, chị ấy mới chậm rãi nói:
"Thật ra... chị không có tham dự lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới nào cả. Chị chỉ đi du lịch một mình để giải tỏa tâm trạng thôi."
"Hả?" Tôi sững người.
Triệu Niệm An, chị gái tôi, hơi ấp úng.
"Cô Triệu, có gì thì chị cứ nói thẳng đi." Thẩm Trạch Kiêu nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Chị tôi lưỡng lự: "Sở Cẩm, thực ra... chị đã ly hôn rồi."
Tôi nhìn chị ấy, lập tức hiểu ra mục đích về lần này.
Chị đặt tờ đơn ly hôn bị giẫm bẩn lên bàn. "Chị đã do dự rất nhiều, nhưng nhìn thấy tờ đơn này, chị nghĩ rằng mình cần phải nói."
Chị nhìn Thẩm Trạch Kiêu: "Thẩm tổng, năm đó là lỗi của tôi khi bỏ trốn. Tôi nợ anh. Giờ tôi có thể cưới anh để bù đắp, xin anh hãy buông tha cho em gái tôi."
Tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Đáng lẽ đây phải là chuyện tốt.
Thẩm Trạch Kiêu, người luôn kiên quyết không chịu ly hôn với tôi, giờ đối mặt với người anh thực sự yêu, chắc chắn sẽ từ bỏ một kẻ thế thân như tôi.
Nhưng…
Tại sao tôi lại cảm thấy…
Tôi nhìn họ, Thẩm Trạch Kiêu và chị gái tôi im lặng nhìn nhau.
Tôi nên vui mới phải, đúng không?
Tôi cúi đầu, giấu đi tất cả biểu cảm.
Một lúc lâu sau, Thẩm Trạch Kiêu mới mở miệng: "Cái gì?"
Triệu Niệm An: "Xin anh ly hôn với em gái tôi đi."
Thẩm Trạch Kiêu: "Không cần."
Tôi ngẩng đầu, không thể tin nổi.
Anh ta mặt không cảm xúc: "Hai chị em các người lần lượt cưới tôi, chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ cười tôi chec mất."
Triệu Niệm An : "Hiện tại tôi đã nhập quốc tịch nước ngoài, họ vẫn nghĩ tên tôi theo họ chồng. Anh cứ yên tâm, chỉ cần không lộ diện, sẽ không ai liên kết tôi với em gái tôi cả."
Thẩm Trạch Kiêu: "..."
Triệu Niệm An nhẹ nhàng đẩy tờ đơn ly hôn về phía trước: "Thẩm Tổng, phiền anh ký tên đi. Nợ anh, tôi trả, đừng tiếp tục giày vò em gái tôi nữa."
Thẩm Trạch Kiêu: "Giày vò?"
Anh ta cười giận dữ, khom người về phía trước, như thể đã chịu đựng quá nhiều đến mức sẵn sàng buông xuôi mọi thứ.
Anh ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Niệm An: "Tôi đã giày vò thế nào? Chị có muốn hỏi em gái chị xem, rốt cuộc là ai giày vò ai?"
Anh ta nghiến chặt răng, quai hàm căng cứng, như đang cố gắng hiểu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-tong-cung-biet-ghen/chuong-8.html.]
"Tại sao? Tại sao hết lần này đến lần khác, luôn có người muốn chúng tôi ly hôn? Đúng, là tôi ép cưới cô ấy, đây là nghiệp tôi tạo, cô ấy đối xử với tôi thế nào, tôi cũng chấp nhận. Nhưng chị, chị là cái gì—"
Anh ta cắn chặt môi, như thể cố nén lại những lời xúc phạm nặng nề hơn vì chị ấy là chị tôi.
Triệu Niệm An sững người.
Tôi cũng sững người.
Thẩm Trạch Kiêu dường như nhận ra mình đã lỡ lời. Ánh mắt anh thoáng qua sự ngưng đọng, rồi nhanh chóng che giấu.
Nhưng, cái gì gọi là, tôi là người đã ép cưới cô ấy?
Ba năm trước, rõ ràng là cuộc hôn nhân giữa hai nhà Triệu - Thẩm. Cha tôi ngưỡng mộ tài năng kinh doanh của Thẩm Trạch Kiêu, không quan tâm xuất thân của anh ta, muốn gả chị gái tôi cho anh ta.
Nhưng chị gái tôi lại tình cờ gặp một nghệ sĩ violin tóc vàng mắt xanh ở nước ngoài và quyết định bỏ trốn.
Tôi, khi đó còn đang học đại học, bị ép phải cưới anh ta ở tuổi vừa đủ 20 theo quy định pháp luật.
Cái gì gọi là ép cưới?
Triệu Niệm An lẩm bẩm: "Vậy nên Yan là người anh sắp đặt sao? Bảo sao anh ta lại xuất hiện mọi nơi tôi đến, tôi cứ nghĩ đó là định mệnh."
Thẩm Trạch Kiêu đứng phắt dậy, vẻ mặt căng thẳng: "Đủ rồi, đừng nói nữa."
Triệu Niệm An cũng đứng dậy, ánh mắt giận dữ: "Vậy nên, anh vốn không thích tôi. Anh cố ý chọn một người giống hình mẫu lý tưởng của tôi để tiếp cận. Tôi không nợ anh gì cả, nhà họ Triệu cũng không nợ anh—"
"Im miệng!" Thẩm Trạch Kiêu giọng run rẩy, vẻ giận dữ yếu đuối hiếm thấy, không ngăn được giọng nói lạnh lùng vô tình của Triệu Niệm An:
"Em gái tôi càng không nợ anh!"
Thẩm Trạch Kiêu n.g.ự.c phập phồng dữ dội, yếu ớt như thể bị một cú đ ấ m chí mạng.
Giống như một con ốc sên bị lột vỏ, phơi dưới ánh nắng gay gắt, nhợt nhạt đến nghẹt thở.
"Đúng vậy, em gái tôi không nợ anh. Hợp đồng kinh doanh giữa hai nhà cũng đã hoàn thành. Nó muốn rời đi, anh dựa vào đâu mà ép nó ở lại?" Triệu Niệm An liên tiếp chỉ trích.
Người đàn ông từng kiêu ngạo trong giới kinh doanh giờ đây bị lời nói của chị tôi làm cho không thể phản bác.
Thẩm Trạch Kiêu run rẩy, nắm chặt tay: "Không cho phép."
Đôi mắt anh ta đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào chị gái tôi, không dám liếc sang tôi dù chỉ một lần:
"Tôi nói là không cho phép!"
Rõ ràng vừa nói tôi như trẻ con, nhưng bây giờ anh ta lại giống đứa trẻ bướng bỉnh hơn bất kỳ ai.
Chị tôi tức giận đứng chắn trước mặt tôi như một con bò húc, chỉ hận không thể dùng sừng h ú c vào anh ta:
"Anh thật sự nghĩ mình có tiền là có thể bắt mọi người xoay quanh anh sao? Em gái tôi là một con người, không phải công cụ để anh nhốt ở đây kiểm soát!"
"Thẩm Trạch Kiêu, anh mưu tính cũng được, dùng thủ đoạn cũng xong, anh mang mấy trò đó về công ty chơi đi, sao lại b ắ t n ạ t một sinh viên đại học?"
Anh ta tái nhợt mở miệng.
Tôi thật muốn nói, anh ta không b ắ t n ạ t tôi. Anh chỉ không nhìn tôi, không chạm vào tôi, không yêu tôi, khiến tôi rất buồn.
Chị gái tôi càng nói càng tức:
"Anh nhìn xem nó sống ra sao? Cửa phòng ngủ hỏng bao lâu, nhà anh lớn vậy mà không ai sửa. Đơn ly hôn viết xong cũng bị anh g i ẫ m nát. Anh từng xem nó là vợ mình chưa? Anh từng đối tốt với nó chưa? Sơ Cẩm tội nghiệp đến mức, sim điện thoại cũng phải nhờ tôi mua!"
Trong khoảnh khắc, lưng tôi đổ mồ hôi lạnh, cả người nổi da gà.
Trong đầu tôi chỉ có hai chữ:
Xong rồi.