THÂM TÌNH CỦA ẢNH ĐẾ - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-11-14 05:33:58
Lượt xem: 492
Ngày 1 tháng 4, Tử San gửi một tin nhắn: "Cháo do Tư Dịch nấu rất ngon." Kèm theo đó là bức ảnh Phương Tư Dịch nắm tay cô ngủ gục bên giường bệnh.
Hôm đó, Phương Tư Dịch đang chăm sóc Tử San ở bệnh viện, Tô Tô đột nhiên gọi điện thoại cho anh.
Phương Tư Dịch nghe ra giọng nói của cô có gì đó không ổn, nhưng Tô Tô nói chỉ là đau bụng, anh liền tin.
Anh yên tâm cúp điện thoại, quấn quýt với Tử San đến tận khuya mới về.
Ngày 5 tháng 4, Tử San gửi rất nhiều ảnh chụp chung thân mật với Phương Tư Dịch ở khách sạn trước đây.
Hôm đó, Phương Tư Dịch ôm Tô Tô ngắm bình minh, hát cho cô nghe bài tình ca mới viết.
Từng câu từng chữ, đều nói yêu cô.
Ngày 7 tháng 4, Tử San gửi một tin nhắn: "Rốt cuộc ai trong chúng ta sẽ đi nói chuyện rõ ràng với anh ấy?"
Hôm đó, Phương Tư Dịch nói muốn cùng Tô Tô trở thành Sao Diêm Vương và Charon,
Họ nói sẽ mãi mãi bên nhau...
Hóa ra tất cả mọi thứ.
Từ rất lâu trước khi anh có thể nhận ra, đã báo trước kết cục.
Tô Tô là người rất sợ đau.
Nhưng cuộc phẫu thuật phá thai đau đớn như vậy, cô lại liều mạng bỏ đứa bé.
Rốt cuộc cô hận anh đến mức nào.
Phương Tư Dịch ôm điện thoại của Tô Tô, cuộn tròn trên ghế sofa,
Trong lòng cầu xin ông trời, cầu xin Tô Tô cho anh thêm một cơ hội cuối cùng.
Nhưng không có hồi âm.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có tiếng nức nở trầm thấp của anh.
Nỗi đau dữ dội nhấn chìm anh.
Anh lại bắt đầu tu ừng ực rượu.
Dạ dày đột nhiên dâng lên một trận chua xót, anh chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.
Trong bồn cầu toàn là m.á.u đỏ tươi.
Phương Tư Dịch choáng váng, ngất lịm đi.
16
Phương Tư Dịch tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong bệnh viện.
Người quản lý nói với anh: "Là ung thư dạ dày, giai đoạn cuối."
Phương Tư Dịch sững người một lúc, sau đó chỉ cười khẽ một tiếng, bảo anh ta đừng nói ra.
Cuối cùng, người quản lý thương hại nhìn anh một cái rồi quay người bỏ đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Phương Tư Dịch.
Tiếng bước chân bên ngoài, tiếng trẻ con khóc, tiếng người đi đường nói chuyện từ từ vọng vào tai anh.
Anh mới nhớ ra, mình không còn người thân nào nữa.
Anh nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người ra.
Vài ngày sau, Phó Tử San đến đón Phương Tư Dịch xuất viện.
Trước đây vì đã đồng ý với Phương Tư Dịch tạm thời giấu kín chuyện tình cảm,
Nên cô ấy cố gắng ở lại Chu Thành, đã lâu không quay về thành phố này.
"Ngày kia chúng ta đi dạo phố Phúc Ninh nhé? Em nhớ có một nhà hàng Tây rất ngon, không biết có còn mở cửa không."
"Nếu thời tiết đẹp, chúng ta lại đến Công viên ngoại ô chụp ảnh. Lần này em mang theo rất nhiều quần áo đẹp."
"Em đưa anh về công ty hay về nhà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-tinh-cua-anh-de/chuong-9.html.]
Phó Tử San mỉm cười, vừa lái xe vừa trò chuyện với Phương Tư Dịch.
Tâm trạng dường như khá tốt.
Nhưng Phương Tư Dịch nhận ra rằng từ đầu đến cuối cô ấy đều không quan tâm đến lý do tại sao anh phải nhập viện.
"Phương Tư Dịch? Anh đang nghĩ gì vậy?"
Phó Tử San liếc nhìn Phương Tư Dịch, kéo anh về thực tại.
"Không có gì."
"Thôi, hay là đưa anh đi thư giãn đi, đến Nội Mông nhé? Ngắm sao trên thảo nguyên, chắc chắn sẽ rất lãng mạn." Phó Tử San nói.
Ngắm sao trên thảo nguyên cũng là mong ước của Tô Tô.
Hốc mắt Phương Tư Dịch hơi ươn ướt.
Anh vội vàng nhắm mắt lại, nói với Phó Tử San: "Anh ngủ một lát."
Phó Tử San nhận ra cảm xúc của Phương Tư Dịch, khó chịu nói: "Anh vẫn còn đang nghĩ đến Diệp Tô Tô sao?"
"Phương Tư Dịch, Diệp Tô Tô đã c.h.ế.t rồi, không thể quay lại được nữa, con người phải học cách nhìn về phía trước."
Phương Tư Dịch mím chặt môi.
Có gì đó trong lòng anh đang âm ỉ sôi sục.
Anh từ từ mở mắt, nhìn cây cầu vượt biển phía trước, vẻ mặt lạnh lùng.
"Phải, không thể quay lại được nữa."
Phó Tử San không nghe rõ Phương Tư Dịch nói gì, quay đầu nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phương Tư Dịch ánh mắt tối sầm, đưa tay về phía Phó Tử San.
Một giây sau, trên cầu vượt biển vang lên tiếng hét chói tai.
Cùng với tiếng phanh gấp gáp.
Một chiếc ô tô lao qua lan can cầu.
Lao xuống biển...
Nước biển dần dần nhấn chìm toàn bộ chiếc xe.
Tử San trong xe đau đớn vùng vẫy, cuối cùng tắt thở.
Phương Tư Dịch đã hoàn thành kế hoạch của mình, cũng cảm thấy ý thức mơ hồ.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy biển xanh thẳm tĩnh lặng.
Anh cảm thấy mình ngày càng xa rời thế giới ồn ào náo nhiệt đó.
Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Phương Tư Dịch mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tô Tô dưới nước.
Cô quay người lại, mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như chứa đựng vô số vì sao vụn vặt.
"Tô Tô..."
Phương Tư Dịch đưa tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt cô, nhưng bóng dáng đó nhanh chóng tan biến...
Dưới đáy biển, Phương Tư Dịch không bao giờ có thể chạm tới Charon của anh nữa.
Ngay trước khi Phương Tư Dịch mất ý thức.
Bên tai anh vang lên một giọng nói điện tử lạnh lùng:
"Anh Phương, hệ thống phát hiện anh muốn cứu vãn tình cảm với cô Diệp Tô Tô, hiện có thể giúp anh gặp lại cô ấy dưới dạng linh hồn."
"Hệ thống yêu cầu anh chinh phục Diệp Tô Tô, cứu vãn tình cảm thất bại, nếu không anh sẽ hồn phi phách tán."
"Anh có chấp nhận nhiệm vụ này không?"
Dù không biết hệ thống này là gì.
Nhưng Phương Tư Dịch không chút do dự lựa chọn "Có".