Thẩm Thanh Hứa Hoan - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-12-17 12:58:03
Lượt xem: 70
Thẩm Thanh lại rất cố chấp, lần đầu tiên đi ngược lại mong muốn của tôi.
Anh ấy kiên quyết, vẻ mặt kiêng khem nói: “Hôm nay em đã làm việc rất chăm chỉ và cần phải nghỉ ngơi.”
Tôi đã bị thuyết phục, và ngay khi tôi đồng ý ở bên anh ấy lần nữa, anh ấy đã chiếm lại thế thượng vị.
Tôi làm náo loạn một hồi rồi nên cũng cảm thấy hơi mệt. Hôm nay tôi thực sự mệt mỏi vì gặp khách hàng, đánh nhau, không còn sức để trụ vững cơ thể nữa rồi.
Bây giờ có Thẩm Thanh ở bên cạnh, tôi cảm thấy rất an toàn.
Tôi mơ mơ màng màng nhớ mình được bế vào phòng tắm để tắm, sau đó mơ mơ màng màng được sấy khô tóc, rồi lại mơ mơ màng màng được bế lên giường.
Sau đó tôi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, một chú chó con l.i.ế.m mặt tôi và nói với tôi: “Em yêu chị.”
10.
Cố Minh Húc nhạy bén nhận ra được mối quan hệ giữa Thẩm Thanh và tôi. Sau khi tan sở, anh ta chặn tôi ở bãi đậu xe ngầm.
Anh ra ấn vào vai tôi và hỏi: “Em ở bên cậu ta rồi à?”
Sau khi tôi gật đầu, Cố Minh Húc đột nhiên trở nên tức giận, đôi mắt anh ta đỏ hoe, trong lòng tràn ngập sự tức giận như muốn xé nát tôi.
"Anh chưa bao giờ ở bên cạnh Tô Noãn, là em phản bội anh trước. Em nghiêm túc đấy à? Em tàn nhẫn thật đấy, Hứa Hoàn."
Cố Minh Húc tức giận đến toàn thân run rẩy, tôi tin rằng anh ta thậm chí còn muốn g.i.ế.t tôi.
Tôi quay người định rời đi thì Cố Minh Húc đã ôm chặt tôi và kéo tôi vào xe của anh ta.
Sau khi Thẩm Thanh xuống thang máy, tình cờ nhìn thấy cảnh này, liền không chút do dự đ.ấ.m Cố Minh Húc một quyền.
Khi tình địch gặp nhau, anh ấy vô cùng ghen tị, ngay cả Cố Minh Húc, người luôn dè dặt và điềm tĩnh, cũng đỏ mắt và bắt đầu gây chiến với Thẩm Thanh.
Cố Minh Húc không thể đánh bại Thẩm Thanh. Thẩm Thanh trông gầy gò vậy thôi chứ anh ấy đã học Sanda từ khi còn học tiểu học.
Tôi biết cơ bắp của anh ấy cực kỳ rắn chắc.
Tôi sợ Cố Minh Húc bị Thẩm Thanh tẩn thương nên vội vàng nắm chặt lấy bắp tay của Thẩm Thanh.
Cố Minh Húc loạng choạng đứng dậy, phun ra nước miếng kèm theo tơ máu đỏ ngầu, trong mắt hiện lên vẻ thống khổ và phẫn uất.
"Cố Minh Húc, chúng ta kết thúc từ lâu rồi, có bạn trai là chuyện của riêng tôi, xin anh đừng xen vào."
“Tôi là bạn trai của chị Hoan!” Thẩm Thanh nóng lòng tuyên bố chủ quyền. Anh ấy đứng trước mặt tôi và giơ nắm đ.ấ.m về phía Cố Minh Húc.
Cố Minh Húc cay đắng nói: "Tôi sẽ không buông tha cho hai người đâu."
"Con mẹ nó, hình như anh thèm ăn đấm lắm rồi." Thẩm Thanh muốn tóm lấy Cố Minh Húc để đánh anh ra, nhưng bị tôi ngăn cản. Cố Minh Húc cũng trốn trong xe của mình.
Cố Minh Húc và tôi hoàn toàn chấm dứt.
Cố Minh Húc vừa rời đi, vẻ cáu kỉnh và gay gắt của Thẩm Thanh lập tức biến mất, anh nhu mì đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.
Tôi nghĩ Thẩm Thanh khá thú vị, tại sao anh ấy vừa mới tàn nhẫn với Cố Minh Húc như vậy lại có thể tỏ ra dịu dàng với tôi ngay lập tức như vậy.
Việc chuyển đổi trạng thái giữa mèo và báo rất mượt mà.
Thẩm Thanh hùng hồn nói: “Em học được một câu trong tầng lớp tư tưởng và chính trị: đối xử tàn nhẫn với kẻ thù như gió thu quét lá rụng, đối xử với người thân ấm áp như mùa xuân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-thanh-hua-hoan/chuong-9.html.]
Tôi: "……"
Khi tôi và Thẩm Thanh cùng nhau đón Tết Nguyên Đán, vào kỳ nghỉ đông, bố mẹ Thẩm Thanh đều đi tránh rét, nhưng Thẩm Thanh lại không đi.
Thiết Mộc Lan
Vào đêm giao thừa, Thẩm Thanh ở trong căn hộ của tôi, anh ấy và tôi cùng nhau làm sủi cảo, tôi không hiểu tại sao Thẩm Thanh lại làm bánh bao giỏi hơn tôi.
Anh ta nhào bột một cách cẩn thận, thậm chí chóp mũi còn dính một ít bột.
Tôi bước tới và lau cho anh ấy, bây giờ Thẩm Thanh cũng không còn xấu hổ như trước, chỉ có vành tai đỏ lên, nhưng toàn bộ mặt cũng không đỏ.
Sau khi gói xong, chúng tôi cho sủi cảo vào nồi và ăn một bữa cơm rất bình thường.
Tôi cũng cười nhạo Thẩm Thanh: “Thẩm Thanh, em là phú nhị đại, thường xuyên đi nhà hàng, hiếm khi ăn ở nhà đúng không?”
Thẩm Thanh nói: “Không có đâu, gia đình em rất truyền thống,hầu như bọn em luôn ăn ở nhà và hiếm khi ra ngoài ăn. Bố mẹ em có chuyên gia dinh dưỡng tận tâm, nhưng vào những ngày nghỉ bọn em vẫn cùng nhau làm sủi cảo.”
"Không khí gia đình trong gia đình em thật tốt." Tôi nói với vẻ ghen tị.
Không giống như tôi, bố mẹ tôi đã ly hôn, không ai cần tôi, tôi phải làm việc bán thời gian để trang trải học phí đại học và sau khi tốt nghiệp tôi phải tự trả hết khoản vay sinh viên, vừa gặp được Cố Minh Húc liền ngu si tin rằng anh ta sẽ ở bên tôi đến hết cuộc đời.
Tôi cảm thấy hơi cay đắng.
Thẩm Thanh nhìn tôi nói: “Ừ, từ nay về sau chị có thể đến tìm em, chúng ta chính là người một nhà.”
Thẩm Thanh thẳng thắn, nhiệt tình nhưng tôi lại im lặng, không biết gia đình anh có chấp nhận một cô con dâu lớn tuổi hơn anh, điều kiện gia đình không phù hợp với anh hay không.
Tôi im lặng một lúc rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. Tôi gắp sủi cảo vào bát của Thẩm Thanh rồi nói: “Ăn đi.”
Thẩm Thanh vội vàng nhét vào miệng nhai, tôi vội vàng nói: “Nóng lắm, em đừng có gấp như vậy.”
Thẩm Thanh nhai nhanh hai miếng rồi nuốt trôi mặc kệ có nóng hay không, sau đó đưa tay ra đón một đồng xu phun ra từ trong miệng.
"Thẩm Thanh, năm sau em sẽ phát tài đấy." Tôi cười trêu chọc Thẩm Thanh.
Mắt Thẩm Thanh sáng lên, lẩm bẩm nói: “Vậy sang năm em nhất định phải cưới được chị về nhà.”
Tôi không trả lời lời Thẩm Thanh.
Ăn xong, Thẩm Thanh nói anh và tôi sẽ ra ngoài đi dạo.
Chúng tôi nắm tay nhau bước đi trên con phố sầm uất nhất. Tôi và Thẩm Thanh chưa bao giờ nắm tay nhau khi đi mua sắm, tôi chỉ lấy Thẩm Thanh làm nơi trút giận. Thẩm Thanh ôm chặt tôi rồi nói: “Chị không biết là em đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi đâu.”
Anh ấy nắm tay tôi và đi về phía tòa nhà Universal Plaza. Tôi nói: “Lạnh quá, tai chị sắp bị đông cứng rồi.”
Thẩm Thanh đưa tay bịt tai tôi lại, hơi thở ấm áp của anh phả vào gáy tôi.
Thẩm Thanh đứng ở phía sau tôi nói: “Chị, ngẩng đầu.”
Tôi nhìn thấy màn hình LED chói lóa trên tòa nhà cao tầng và tên tôi đang phát liên tục trên màn hình lớn.
"Hứa Hoan, năm mới vui vẻ."
Thẩm Thanh không biết nói những lời hoa mỹ, càng không biết nói lời yêu thương, anh học quản trị kinh doanh, chỉ có sáu chữ ngắn gọn súc tích, lại còn bắt mắt.
Người đi bộ đang đi đi lại lại trên đường, thỉnh thoảng có vài người dừng lại nhỏ giọng nghị luận.
Nhưng dù người khác có làm gì thì tôi vẫn đứng dưới tòa nhà với hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.