Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thâm Khuê Sách: Đích Nữ Tâm Kế - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-16 04:37:32
Lượt xem: 478

8.

Một tháng sau, ta chính thức vào Thẩm phủ với tư cách tì thiếp, còn phu nhân của Kiều vương trong Ty giáo phường vì bệnh nặng mà qua đời.

Trong suốt tháng dưỡng thương này, Liên Nhi luôn chăm sóc ta, ta cũng dẫn nàng ra ngoài.

Nguyệt Ảnh muốn báo đáp ơn cứu mạng năm xưa, nàng cũng quyết tâm ở lại bên cạnh ta.

Tuy nhiên, ngay khi vào phủ, Thẩm Diễn lại tỏ ra lạnh nhạt với ta.

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

Hắn sắp xếp ta vào một viện xa nhất, suốt tháng trời vào phủ mà chưa từng triệu kiến ta.

Nhìn thấy vậy, mấy thị thiếp của hắn bắt đầu đến gây sự với ta.

Ta không muốn phí thời gian tranh giành với đám nữ nhân ghen tị đó, phải chủ động tấn công. 

Ta cần Thẩm Diễn để quay lại phủ Tướng quân.

Ngày ngày, ta đều nấu canh mang đến cho hắn, nhưng hắn không bao giờ có mặt.

Cho đến nửa tháng sau, ta cầm canh đứng ngoài thư phòng đợi một canh giờ, hắn mới từ trong thư phòng bước ra, lạnh lùng hỏi ta đến làm gì.

"Ta đến đưa canh cho ngài, hôm nay là canh vịt già, ta nhớ trước kia ngài rất thích uống, nhưng canh đã nguội, để ta đi làm một bát mới."

Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy tình cảm, rồi quay người định bước ra ngoài, giọng hắn vang lên từ sau lưng.

"Không cần, mang vào đây đi." Hắn bước vào thư phòng, ta theo sau vào.

"Ngày mồng 9 tháng sau, ta phải đi xử lý công vụ ở Cam Túc, ngươi cũng đi cùng."

"Nô tì tuân lệnh."

Một lúc lâu trôi qua, hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ uống canh, ta quỳ bên cạnh xoa chân cho hắn.

"Ngày hôm đó, ngươi nghe thấy không phải sự thật..." Thẩm Diễn thấp giọng mở lời.

"Cái gì?" Ta nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Không có gì, ngươi về đi." Hắn rút chân lại, ra lệnh đuổi ta đi.

Ta quay người rời đi, nhưng trong ánh mắt, sự dịu dàng đã phai nhạt đi. Dù là sự thật hay không, ta không quan tâm nữa.

9.

Trước khi gả vào vương phủ, ta luôn nghĩ mình sẽ gả cho Thẩm Diễn, và hắn cũng đã hứa rằng sau khi lập chiến công, sẽ cầu thân ta với phụ thân.

Hắn nói hắn phải nỗ lực hết sức để xứng đáng với ta.

Vì vậy, khi ta biết phụ thân muốn gả ta cho Vương gia, ta đã không đồng ý, thậm chí còn đe dọa sẽ t/ự t//ử.

Phụ thân tát mạnh vào mặt ta, nói rằng ta không biết điều, việc có thể gả cho Vương gia là phúc của ta.

Ta cầm kéo lên định làm hỏng mặt mình, chỉ khi ấy phụ thân mới tạm thời nhượng bộ.

Ta hy vọng Thẩm Diễn sẽ lập công thành danh rồi cầu thân, rồi đưa ta đi khỏi phủ.

Nhưng vào ngày trước khi hắn lên chiến trường, ta đã nghe thấy chính miệng hắn nói với người khác rằng hắn chỉ đang lợi dụng ta, hoàn toàn không có tình cảm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-khue-sach-dich-nu-tam-ke/chuong-5.html.]

Hắn đối tốt với ta chỉ để lấy lòng phụ thân ta, mong phụ thân coi trọng hắn hơn một chút.

Giọng hắn đầy khinh thường, "Nữ nhi không được sủng ái thì chẳng khác gì đồ bỏ, bao nhiêu năm qua ta chỉ có được chức phó tướng, nàng ta có ích gì?"

"Chức phó tướng còn không đủ, khi ta thành tướng, nàng ta ngay cả việc hầu hạ ta cũng không xứng."

Ta làm rơi bát canh gà mà mình mới nấu, đó là lần đầu tiên ta tự tay nấu canh.

Thì ra, cả phụ thân và Thẩm Diễn đều chỉ lợi dụng ta mà thôi.

Hắn nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn ta, chỉ hơi giật mình một chút rồi lại lạnh lùng nhìn ta.

Cũng đúng, ngày mai hắn phải lên chiến trường, đâu cần giả vờ tình cảm nữa.

Ta không khóc, chỉ cúi xuống nhặt lại bát canh đã vỡ, rồi quay người bước đi từng bước một.

10.

Lần gặp lại Thẩm Diễn là sau nhiều tháng, hắn cuối cùng cũng từ chiến trường trở về, chỉ tiếc là không lập chiến công, và còn mất đi một chân.

Lúc đó, ta đã đồng ý gả cho Vương gia, hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra sau nửa tháng nữa.

Biết chuyện này, Thẩm Diễn mỗi ngày đều đến tìm ta, nhưng ta đều tránh mặt.

Ha, ta cười lạnh, hắn không lập được chiến công thì giờ quay lại muốn lợi dụng ta tiếp sao?

Cho đến ngày trước khi thành hôn, hắn lén vào trong sân viện của ta.

Hắn ôm lấy ta từ phía sau, khóc nức nở và cầu xin ta đi theo hắn. 

Hắn nói: "Cẩm Ninh, ta sai rồi, những lời ta nói hôm đó đều là lời nói dối, nàng tha thứ cho ta được không?"

"Ta biết nàng không thích Vương gia, ta cũng không muốn nàng dính vào cuộc tranh giành ngai vàng, nàng theo ta đi nhé?"

"Trước đây ta luôn nghĩ mình chỉ lợi dụng nàng, nhưng trong suốt thời gian qua ta nhận ra mình không thể sống thiếu nàng."

"Suốt mấy tháng qua, ta nhiều lần suýt ch/ế/t trên chiến trường, ta đã liều mạng để quay lại gặp nàng."

Ta vặn tay hắn ra, từng câu từng chữ lạnh lùng:

"Ngươi nói xong chưa? Nói xong rồi để ta nói cho ngươi biết, dù không được sủng ái, ta vẫn là đích nữ của tướng phủ, còn ngươi nhìn lại mình đi, ngươi có tư cách gì mà nghĩ ta sẽ ở bên cạnh ngươi?"

"Ta nói cho  biết, chính ngươi không xứng!"

Ta nhìn hắn, sắc mặt từ đau đớn chuyển sang giận dữ, ánh mắt như muốn phun ra lửa, nhưng ta không quay lại mà bước đi.

Kể từ hôm đó, Thẩm Diễn rời khỏi tướng phủ, không ai biết hắn ta đi đâu.

Cho đến khi Vương phủ bị tịch thu, ta mới gặp lại hắn. Lúc này hắn đã trở thành một chỉ huy của cấm quân, lạnh lùng và tàn nhẫn.

Giờ đây, ta không muốn nghĩ hắn thật sự yêu ta hay chỉ muốn vắt kiệt giá trị lợi dụng cuối cùng của ta, ta còn có những việc quan trọng phải làm.

Chỉ có điều từ khi rời khỏi thư phòng, Thẩm Diễn lại quay lại bình thường, thỉnh thoảng triệu gọi ta để chế giễu.

Ta không thể ngồi chờ ch/ế/t, lần này đi cùng hắn đến Cam Túc chính là cơ hội của ta.

Loading...