Thâm cung - 15
Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:00:08
Lượt xem: 859
Chúng ta đã nghĩ ra rất nhiều kế sách để đối phó nhưng vẫn không thể không có những thiếu sót, tuy nhiên Tề Hạo năm tuổi đã bù đắp một trong những thiếu sót của chúng ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Giả tử chi dược cần một thời gian nhất định mới có hiệu lực, nhưng Tề Phong lại đến quá nhanh. Hắn tức giận vì Tề Hạo đã c-hết, nhưng thực sự là đến để xác nhận Tề Hạo có thật sự c-hết hay không.
Tề Hạo rơi xuống nước nửa canh giờ mới được cứu lên, nhưng lúc Tề Phong từ xa chạy tới, Tề Hạo trong lòng ta mạch vẫn còn đập yếu ớt, ta chỉ có thể nhỏ giọng nói với Tề Hạo nói hai chữ: "Bế khí" (nín thở).
Tề Phong giật lấy Tề Hạo liền đưa tay bắt mạch giữa cổ hắn, ta bối rối suýt nữa thì mất bình tĩnh, nhưng Tề Hạo không hề lộ ra sơ hở nào.
Giả tử chi dược chỉ có thể duy trì trạng thái c-hết giả nửa canh giờ, Tề Hạo nằm trong quan tài nhỏ ba ngày mà vẫn không bị phát hiện.
Sau khi Tề Hạo xuất cung, được người của Tiêu Nam cứu ra, giao cho Tế Nhụy được ta sớm phái ra khỏi cung chăm sóc, nghe tin hắn bình an vô sự, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện ngoài ý muốn lớn nhất, chính là ta không nghĩ tới Thái tử cùng Mộng phi cũng tính kế g-iết Tề Minh. Nhưng bọn họ không ngờ Tề Minh và Tề Hạo có kỹ năng dưới nước tốt như vậy, Tề Hạo có thể giấu trời qua biển, Tề Minh cũng có thể tự mình ở trong nước nhào lên sau nửa canh giờ mà không c-hết đuối.
Ngày đó người của Tiêu Nam không quan tâm tới Tề Minh lắm, lúc gặp nạn không có người tới cứu, cho nên khi Tề Phong chất vấn Tề Minh cũng không biết sự tồn tại bọn họ mà trả lời, vì vậy mà không ai nghi ngờ gì.
Tề Minh buồn nhất chính là Tề Hạo c-hết, tiểu tử này miệng lưỡi không vững chắc, ta cũng không dám nói cho hắn biết Tề Hạo còn sống, cho nên sau khi xuất cung nhìn thấy Tề Hạo liền kinh hỉ vây quanh hắn vừa khóc vừa cười trong sự ngạc nhiên.
Tề Hạo và Tề Minh vui vẻ cả ngày, mặc dù chúng ta phi nước đại trên đường cũng không ngăn được hai huynh đệ thỉnh thoảng hò hét tán gẫu, nhưng hai người bon hắn rất nhanh sau đó liền ầm ĩ tranh ngủ với ta vào buổi tối.
Thật ra thì hoàng tử đã ngủ một mình từ khi ba tuổi, nhưng bây giờ ta thực sự muốn dành nhiều thời gian hơn cho Tề Hạo, ta có thể thấy Tề Minh cũng rất lo lắng, vì vậy ta muốn dỗ dành hai người họ ngủ cùng nhưng Tề Hạo không chịu, Tiêu Nam tới dỗ hắn vài câu, lại làm chủ để Tề Minh ở bên cạnh ta, Tề Hạo bên cạnh hắn.
Tề Minh dương dương đắc ý khoe khoang, Tề Hạo cũng không có náo loạn, chỉ là ngày hôm sau bắt đầu nói ít đi rất nhiều, hơn nữa bắt đầu dựa vào trong lòng ta muốn cưỡi chung một con ngựa với ta, không cho Tề Minh tới gần, vừa tới gần liền động thủ đánh người.
Tiêu Nam thấy Tề Hạo ngang ngược thì trừng mắt nhìn hắn, ta vòng tay ôm Tề Hạo và mắng Tiêu Nam. Sau đó, ta để Tế Nhụy và Mạt Nhi dỗ dành Tề Minh, còn ta thì dỗ dành Tề Hạo, hắn một ngày mới khá hơn một chút.
Tề Hạo tính tình nghịch ngợm và kiêu ngạo, nhưng hôm đó bị Tiêu Nam trừng mắt một cái liền không chịu để ý tới hắn nữa.
Ta có thể thấy được Tề Hạo cảm thấy Tiêu Nam nhìn về phía Tề Minh, hắn sợ Tề Minh cướp ta đi, cho nên tiểu gia hỏa này bắt đầu bá đạo ngang ngược không cho Tề Minh tới gần ta.
Tiêu Nam lắng nghe ta nói với vẻ mặt bối rối, sau khi nghe ta giải thích, hắn liền bắt đầu lấy lòng Tề Hạo nhưng Tề Hạo vừa nhìn thấy hắn liền chạy về phía ta cùng Tế Nhụy và Mạt Nhi. Cho đến khi tiến vào lãnh thổ Mông Ngột, tình hình này cũng chưa tốt hơn.
Tiêu Nam đành phải thừa dịp mấy người Tế Nhụy dỗ hắn chơi đùa phát sầu với ta: “Lúc trước, ta là sư phụ hắn, hắn rất thân cận với ta, ta dạy hắn luyện công còn đánh hắn, khóc hai tiếng đảo mắt là tốt rồi, hiện tại đây là làm sao vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/tham-cung/15.html.]
Ta không tức giận: “Cũng là bởi vì biết ngươi là phụ thân của hắn nên hắn mới như vậy!"
Ta đem chuyện Tề Hạo bị phạt quỳ nhỏ giọng kể cho hắn nghe, Tiêu Nam chửi ầm lên: “Lão tử nên đem Tề Phong bầm thây vạn đoạn! Nếu sớm biết, thì cũng sẽ g-iết c-hết tiểu độc xà kia!"
Ta che miệng hắn lại, tức giận nói: “Nếu có thể g-iết được lúc đó đã động thủ rồi! Ta còn đang suy tính.”
Ta lo lắng liếc mắt nhìn Tề Hạo đang đùa giỡn với Tề Minh: “Tề Phong trước kia rất thương hắn, hắn cũng rất thân cận với Tề Phong, hơn nửa năm nay hắn nhận ra người Tề Phong thương là Thái tử, cho nên hắn mới một mực tìm Thái tử gây phiền toái. Thật ra hắn không buồn chuyện Thái tử muốn g-iết hắn, nhưng khi biết Tề Phong muốn g-iết hắn...” Ta không thể chịu đựng được nỗi đau và trút giận lên Tiêu Nam: “Ngươi còn trừng hắn?! Ngươi trừng hắn làm gì?!"
Tiểu Nam tránh ta: “Này, ta không phải..."
"Chúng ta còn để cho hắn giả c-hết!"
Ta đuổi theo hắn đánh: “Chúng ta còn ném hắn ở ngoài cung hơn nửa tháng! Tế Nhụy nói mỗi ngày hắn hỏi mấy lần khi nào ta đi đón hắn! Hắn từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, hiện tại lại theo ngươi giống như sơn phỉ chạy trốn! Ngay cả bữa ăn cũng không đủ no! Ngươi vừa tới gần hắn cũng không dám kén ăn!"
Ta tức giận cầm lấy bùn, đá đánh về phía Tiêu Nam: “Hắn là một hài tử chưa tới năm tuổi, bỗng nhiên phải đối mặt với cảnh long trời lở đất, hắn có thể không sợ sao?! Ngươi còn dám trừng hắn?! Ngươi trừng lại một cái cho ta xem!"
Tiêu Nam bị ta đánh cho cả người dính đầy bùn đất, vòng vo chạy trốn: “Này, đừng đánh! Đừng đánh! Ta chính là Đông Hồ Vương!"
Hắn thấy Tề Hạo cùng Tề Minh chạy tới, vội vàng dùng chữ Đông Hồ Vương thiết lập uy nghiêm cho mình, nhưng chưa kịp nói chữ "Vương" thì một miếng bùn dính vào miệng phát không thành tiếng.
Ta khịt mũi, xung quanh lập tức phá lên cười, thấy Tề Hạo và Tề Minh cùng cười, Tiêu Nam nhân cơ hội đi tới, giả bộ hung dữ: "Cười cái gì?"
Khuôn mặt tươi cười của hai tiểu hài tử có chút cứng đờ, Tiêu Nam mỗi tay vác một đứa khiêng lên bả vai chạy như bay: “Cho các ngươi cười!"
Ta hét lên: “Chậm lại!" Chậm lại! Vừa mới ăn tối! Coi chừng ngã!"
Tề Minh theo Tiêu Nam phóng ngựa chạy như đ-iên, lập tức nắm chặt áo choàng Tiêu Nam hưng phấn cười to, Tề Hạo sửng sốt trong chớp mắt cũng thả lỏng lại cười to.
Trong lòng ta buông lỏng, ngồi tại chỗ cười nói với Tế Nhụy và Mạt Nhi, đồng thời chú ý đến động tĩnh của ba người một lớn hai nhỏ cách đó không xa.
Tiêu Nam cùng hai tiểu hài tử chơi đùa đ-iên một hồi lâu mới ôm bọn họ lên một sườn dốc ngồi xuống: “Nơi này ngắm hoàng hôn là tốt nhất, đợi thêm một lát nữa sẽ càng đẹp."